Uông Xưởng Công

Chương 593: Chương </span></span>593NHỮNG NGƯỜI THÂN



Sau khi trong nhà chết liên tiếp mấy mạng người, địa vị trong triều của nhà họ Diệp danh gia vọng tộc cũng tụt dốc thê thảm.

Mặc dù Diệp Cư Tiêu và Diệp An Thái vẫn còn làm quan trong triều nhưng làm việc rất trầm lặng, không có ai cố ý chú ý tới họ.

Diệp An Thế và Đào thị chuyên tâm ở trong nhà chịu tang Kế thị, rất ít khi ra khỏi phủ. Diệp Tuy thỉnh thoảng lại đến nhà họ Diệp thăm họ.

Bây giờ nhận được tấm thiếp xin gặp, Diệp Tuy đương nhiên là sẽ cảm thấy lạ. Nhưng thoáng nghĩ một cái liền hiểu ra là vì sao.

Mẹ nàng cố ý đến đây nhất định là vì chuyện Uông Ấn được thăng làm đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ.

Quả nhiên, sau khi hỏi thăm đơn giản về cuộc sống thường ngày của Diệp Tuy, Đào thị liền nói với vẻ lo âu: “Tuy nhi, chúng ta đã nghe nói cả rồi. Uông đốc chủ được thăng làm đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ, sao lại đột ngột như vậy? Việc nói đối với các con mà nói… có phải là chuyện tốt không?”

Diệp Tuy mỉm cười đáp: “Mẹ, tuy rằng sự tình hơi đột ngột, nhưng đại nhân được thăng chức, đây là chuyện tốt. Mẹ không cần phải lo lắng.”

Nàng biết mẹ mình không mấy quan tâm và hiểu rõ chuyện triều chính. Lần này mẹ nàng hỏi thăm về tình hình của Uông Ấn chắc chắn là gợi ý của cha nàng.

Những tình hình bên trong Đề Xưởng và Nhạn Tây Vệ đã không thể nói rõ ràng, cũng không cần thiết phải nói quá rõ với cha mẹ nàng. Cho dù nàng có nói gì thì cha mẹ nàng cũng không thể yên tâm.

Quả nhiên nghe xong những lời đó, Đào thị liền nhíu mày, vẫn lo lắng nói: “Tuy nhi, thật sự là như vậy sao? Nhưng cha con nói rằng…”

Hiện giờ Đào thị vẫn còn nhớ rõ, sau khi chồng bà biết chuyện Uông đốc chủ được thăng làm đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ thì thay đổi sắc mặt, tràn ngập vẻ sầu lo.

Sau đó, ông thở dài và nói: “Uông đốc chủ tiếp nhận chức đại tướng quân không phải là chuyện tốt, sao lại là thăng chức cơ chứ? Phu nhân, nàng đi hỏi thăm Tuy nhi xem, rốt cuộc việc này là thế nào.”

Nhưng những lời con gái bà vừa nói lại khác với những gì chồng bà đã nói. Đến cùng thì tình hình thật sự là như thế nào?

Diệp Tuy nở nụ cười, nói với giọng điệu chắc nịch: “Mẹ, tình hình không tệ như cha con nghĩ đâu. Mẹ thật sự không cần phải lo lắng. Việc đại nhân được thăng lên làm đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ là một cơ hội hiếm có đối với cả đại nhân và Đề Xưởng. Vì vậy đại nhân mới tiếp nhận sự bổ nhiệm này.”

“Mẹ, làm phiền mẹ về nói cho cha con biết, mẹ cứ nói sự bổ nhiệm này là điều mà đại nhân hi vọng. Cha con sẽ hiểu được. Chúng con đều ổn cả, mẹ thật sự không cần phải lo lắng đâu.”

Dứt lời, nàng lại mỉm cười với Đào thị lần nữa, đôi mắt phượng cong cong.

Đào thị im lặng, tỉ mỉ quan sát Diệp Tuy.

Bà nhìn thấy nụ cười rõ nét của con gái mình, ánh mắt nàng cũng cực kì kiên định, cũng không nghe ra bất cứ sự nặng nề nào trong giọng điệu.

Con gái do mình sinh ra, bà vẫn còn có thể nhìn ra được là nàng giả vờ vui cười hay thật sự vui vẻ.

Con gái bà không giấu giếm bà. Tất nhiên con bé biết rõ về tình hình của Uông đốc chủ hơn người khác. Vậy thì sự đề bạt thăng chức này đúng là một cơ hội đối với Uông đốc chủ.

Nghĩ tới đây, Đào thị quyết định không hỏi về tình hình trong triều nữa mà hỏi đến chuyện bà quan tâm nhất.

“Tuy nhi, Uông đốc chủ nhậm chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ, con định làm thế nào?”

Theo quy định trong quân đội, gia quyến của đại tướng quân tất phải ở lại Kinh Triệu. Vậy Diệp Tuy thì sao?

Diệp Tuy trả lời ngay lập tức mà không hề do dự: “Mẹ, con muốn đi theo đại nhân đến Nhạn Tây Vệ. Hoàng thượng đã đặc biệt chấp thuận thỉnh cầu của đại nhân.”

Thời điểm Uông Ấn đồng ý tiếp nhận Nhạn Tây Vệ, hắn đã đưa ra rất nhiều thỉnh cầu trước mặt hoàng thượng, một trong số đó là dẫn theo nàng đến đó.

Đào thị nhìn Diệp Tuy với ánh mắt phức tạp, cuối cùng vẫn nói: “Vậy cũng tốt. Có điều, Nhạn Tây Vệ xa xôi quá, mẹ thực sự không yên tâm.”

Bà vốn dĩ muốn nói rằng Nhạn Tây Vệ quá xa xôi, con gái của bà lại chưa từng rời khỏi Kinh Triệu, nên ở lại Kinh Triệu thì hơn.

Bà vốn định nói rằng Uông đốc chủ và con gái của bà chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không phải vợ chồng thật sự. Con gái bà đi theo hắn đến Nhạn Tây Vệ làm gì?

Bà vốn dĩ muốn nói là…

Đào thị có vô số lời muốn nói, nhưng nhìn con gái cười tít mắt, nghe giọng điệu kiên định của con bé… Bà lại không nói ra được lời nào.

Con gái đi xa nghìn dặm, người làm mẹ lo lắng. Thân là mẹ của Diệp Tuy, bà lo cho con gái của mình, mong muốn nàng ở lại Kinh Triệu mà không muốn nàng dính dáng quá nhiều đến Uông đốc chủ. Song, bà biết con gái mình không nghĩ như vậy, cũng sẽ không đồng ý với điều đó.

Hơn nữa, Uông đốc chủ rất tốt với Diệp Tuy, với nhà họ Diệp. Nay tình hình của Uông đốc chủ rõ ràng là có chuyện, bọn họ không thể vong ơn phụ nghĩa.

Nhìn dáng vẻ lo âu của Đào thị, Diệp Tuy sán lại gần bà và làm nũng: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, tuyệt đối sẽ không để mình có chuyện gì.”

Đôi mắt Đào thị chất chứa sự quan tâm, bà xoa đầu Diệp Tuy, trong lòng rối bời. Cuối cùng giọng điệu của bà cũng nhẹ nhõm hơn: “Mẹ biết, con nhất định phải chăm sóc mình cho tốt…”

Con gái bà đã hiểu chuyện rồi. Hiện tại bà chỉ hi vọng con bé sống yên ổn, và hi vọng… Uông đốc chủ có thể bình an.

Cùng lúc đó, Diệp Tự ở trong cung cũng biết việc Uông Ấn đã tiếp nhận chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ, trong lòng nàng cũng lo lắng khôn nguôi.

Đề Xưởng quan trọng với Uông Ấn giống như cánh chim vậy. Uông đốc chủ không có cánh thì còn có thể bay được sao?

Tại sao hoàng thượng đột nhiên lại để Uông đốc chủ tiếp quản Nhạn Tây Vệ? Tại sao Uông đốc chủ lại đồng ý? Rốt cuộc bên trong việc này đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Tự đứng ngồi không yên, đang cân nhắc có nên gọi em gái mình vào cung một chuyến hay không.

Bấy giờ, nội thị trẻ tuổi đứng hầu bên cạnh nàng liền bước lên và nói: “Nương nương không cần lo lắng. Nếu xưởng công đã quyết định rồi thì điều đó có nghĩa là chuyện này tất phải làm như thế, xưởng công có thể ứng phó được. Xin nương nương cứ yên tâm.”

Nội thị này tên là Khương Sinh, vừa mới vào cung Diên Hi không được bao lâu. Hắn thay cho vị trí trước đây của Cầu Ân, theo hầu bên cạnh Diệp Tự.

Nhìn bề ngoài, Khương Sinh là nội thị do Phòng Bảo của điện Tử Thần tùy ý chọn ra rồi đưa đến cung Diên Hi. Nhưng trên thực tế…

Qua cách xưng hô của hắn với Uông đốc chủ cũng có thể thấy được hắn là người của Uông Ấn, đồng thời còn là người rất đáng tin và được việc. Nếu không hắn sẽ không gọi Uông Ấn là xưởng công.

Diệp Tự biết Khương Sinh là người mà Uông Ấn cố ý sắp xếp ở bên cạnh nàng để nàng tin dùng, bèn hỏi thẳng hắn: “Không cần phải lo lắng? Chẳng lẽ Uông đốc chủ đã có cách đối phó?”

Khương Sinh gật đầu nhưng không nói gì thêm.

Khương Sinh vĩnh viễn sẽ không quên được tình hình ở thao trường trong phủ nhà họ Uông cùng những lời xưởng công đã nói vào tối hôm đó.

Xưởng công đã nói xưởng công sẽ quay lại Kinh Triệu, sẽ lại chấp chưởng Đề Xưởng lần nữa. Là một trong số những đề kỵ, Khương Sinh vô cùng tin tưởng những lời nói của xưởng công.

Bất luận xưởng công đi đến đâu, xưởng công cũng sẽ trở về. Thế thì việc bọn họ cần phải làm chính là bảo vệ thật tốt Đề Xưởng, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ mà xưởng công đã giao phó. Sau đó, chờ đợi xưởng công trở về.

Nhiệm vụ của Khương Sinh là bảo vệ Thuần quý tần nương nương. Hắn nhất định sẽ làm thật tốt.

Nghe Khương Sinh nói vậy, Diệp Tự đã hơi yên tâm nhưng vẫn có ý định gọi Diệp Tuy vào cung.

Không chỉ là bởi lo lắng về chuyện của Uông đốc chủ mà là để gặp em gái nàng một chút.

Diệp Tuy chắc chắn sẽ đi theo Uông Ấn đến Nhạn Tây vệ. Nếu vậy thì về sau, cơ hội nàng muốn gặp Diệp Tuy sẽ không còn nhiều.

Khác với những người đang lo lắng như Đào thị, Diệp Tự, cũng có người đang cực kì phấn khởi với việc Uông Ấn được thăng chức.