Vào đầu tháng hai năm Vĩnh Chiêu thứ hai mươi mốt, mặc dù tiết trời đã sang xuân nhưng gió xuân vẫn giá lạnh.
Tại ranh giới giữa đạo Nhạn Tây và đạo Kiếm Nam có một trạm nghỉ chân lớn. Nơi này chuyên để các binh sĩ nghỉ lại, dùng để chuyển các công việc khẩn cấp trong quân đội. Bởi vậy ngày thường có không ít binh sĩ ra vào đây.
Hôm nay có rất nhiều người xuất hiện trong trạm dịch này. Vóc dáng bọn họ cao lớn, oai phong, xem ra cũng là người trong quân ngũ.
Bọn họ vây quanh một cỗ xe ngựa đi tới. Chiếc xe ngựa hết sức đặc biệt, toàn thân xe đen nhánh, có điểm chấm đỏ trên bốn góc nhưng không có ký hiệu rõ ràng.
Nếu có người của Kinh Triệu ở đây thì sẽ biết cỗ xe ngựa này là ký hiệu của riêng đốc chủ Đề Xưởng.
Không đúng, nói sai rồi. Nói một cách chính xác phải là đốc chủ Đề Xưởng trước đây.
Vào mùa thu năm ngoái, Uông đốc chủ của Đề Xưởng đã từ chức đốc chủ và trở thành đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ. Hiện tại phải gọi hắn là Uông tướng quân.
Sau Tết, Uông Ấn dẫn Diệp Tuy rời khỏi Kinh Triệu với gần năm trăm đề kỵ đi theo.
Trong số năm trăm đề kỵ này có không ít người đã đến đạo Nhạn Tây trước từ mùa thu năm ngoái để sắp xếp. Những đề kỵ thật sự đi theo chỉ có hơn hai trăm người.
Dĩ nhiên đây là bề ngoài, bí mật đi theo còn có vô số ám vệ và tùy tùng.
Tất nhiên, cho dù chỉ là bề ngoài thì những người này cũng đã đủ rồi. Khắp người họ toát ra uy thế lạnh thấu xương, bảo vệ cỗ xe ngựa đen nhánh ở chính giữa, căn bản là chẳng có ai dám tới gần.
Từ khi đoàn người rời khỏi Kinh Triệu tới nay đã đi qua rất nhiều nơi. Có không ít địa phương trong số đó bị nạn cướp bóc hoành hành ngang ngược. Nhưng bọn họ không gặp phải bất cứ trở ngại nào, ngay cả bóng dáng của bọn kẻ cướp cũng không thấy đâu.
Thật sự thì thời điểm bọn họ đi qua, đám kẻ cướp đã có mai phục. Tuy nhiên, vừa trông thấy khí thế của bọn họ, đám kẻ cướp tự giác lặn mất tăm.
Nói đùa sao, đừng nói là cướp bóc, bọn chúng còn lo những người đó xóa sạch ổ trộm cướp của bọn chúng ấy chứ.
Tất nhiên là Uông Ấn lười phải đi làm những chuyện như tiêu diệt đám kẻ cướp, hắn chỉ một lòng đi về phía đạo Nhạn Tây.
Bọn họ cứ thong thả đi như vậy, tới đầu tháng hai rốt cuộc đã sắp đến nơi.
Trạm dịch này nằm ở nơi giáp ranh giữa đạo Nhạn Tây và đạo Kiếm Nam. Có thể nói là bọn họ đã tiến vào địa phận của đạo Nhạn Tây. Uông Ấn bèn ra lệnh cho tất cả mọi người nghỉ ngơi tại đây, chờ phó tướng quân Thạch Tú của Nhạn Tây Vệ đến đón.
Bấy giờ ở trạm dịch, hơn hai trăm đề kỵ chia thành hai hàng đứng sang hai bên tạo thành một đường thẳng, cung kính nghênh đón người trong xe ngựa bước xuống.
Chẳng mấy chốc, tấm rèm che của xe ngựa được vén lên, sau đó liền có người bước xuống.
Sau khi nhìn thấy rõ vẻ ngoài của người nọ, những người làm của trạm dịch cũng đang cung kính chờ đợi đều không kìm nén nổi hít vào một hơi, trái tim nhảy lên không kiểm soát được.
Đám người làm của trạm dịch cảm thấy cả đời này chưa gặp được người nào tuấn tú như vậy. Hắn mặc trường bào màu xanh sẫm, làn da trắng như tuyết hệt như thần tiên trên trời.
Có điều, thần sắc hắn rất lãnh đạm, mà toàn thân hắn lại toát ra sát khí. Họ đã thấy thứ sát khí này trên người rất nhiều tướng lĩnh nên biết rằng tuyệt đối không thể trêu chọc người như vậy.
Trạm dịch này cách Kinh Triệu quá xa, mặc dù họ đã nghe nói về uy danh của Uông đốc chủ nhưng chưa từng thấy dáng vẻ nên họ không có khái niệm cụ thể về uy danh của hắn.
Bây giờ họ đã nhìn thấy, và tự mình cảm nhận được.
Dù trong lòng ớn lạnh nhưng họ vẫn tò mò và thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn về phía cỗ xe ngựa.
Họ nhìn thấy Uông đốc chủ quá đỗi anh tuấn… Không, Uông tướng quân đã xuống ngựa. Sau đó, hắn hơi khom người đưa tay vào bên trong xe ngựa.
Thấy cảnh đó, họ sực nhớ ra là Uông tướng quân đã thành thân. Chẳng lẽ người bên trong xe ngựa chính là phu nhân của Uông tướng quân?
Uông tướng quân là hoạn quan, chuyện hoạn quan cưới vợ thật sự là việc đã hiếm lại càng hiếm. Chưa kể đến vợ của Uông tướng quân còn là cô nương nhà danh gia vọng tộc.
Họ nhìn không chớp mắt về phía xe ngựa, muốn xem người sắp bước xuống có dáng vẻ ra sao. Ngay sau đó, họ lại trợn to mắt lần nữa.
Nếu như nói Uông tướng quân giống như thần tiên trên trời, khiến họ mất hồn thì phu nhân của Uông tướng quân lại khiến họ như thể nhìn thấy mặt trời chói lọi, khiến người ta không dám nhìn thẳng.