Uông Ấn vẫn nhìn các binh lính Nhạn Tây Vệ, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại ở Thạch Tú rồi nói: “Nói đến đây, bổn tướng quân lấy làm lạ. Theo quy định thì mấy ngày nay Thạch phó tướng phải ở lại nơi đóng quân, dẫn binh lính đến nghênh đón bổn tướng, nhưng sao lại không thấy bóng dáng ngươi đâu?”
Nghe thấy Uông Ấn không còn nhắm vào binh lính Nhạn Tây Vệ mà nói nữa, đám Thạch Tú không khỏi thở phào.
Thạch Tú đã sớm có sự chuẩn bị cho nghi vấn này của hắn. Bấy giờ, ông ta hơi ưỡn ngực đáp: “Đại tướng quân, mạt tướng nghe nói triều Đại Ung có động tĩnh bất thường nên mới dẫn binh lính đi tuần tra biên giới.”
“Ồ? Triều Đại Ung có động tĩnh bất thường? Nếu thật sự có động tĩnh bất thường thì tại sao binh lính đóng quân ở đây còn nhàn tản như thế? Hồi sáng nay, trước khi tới Nhạn Tây Vệ, bổn tọa còn cố ý hỏi mật thám ở Hồng Lư Tự, bọn họ nói tất cả đều bình thường. Tin tình báo của Thạch phó tướng không chính xác cho lắm thì phải?”
Thạch Tú nhất thời không phản bác được, nỗi xấu hổ đã đè xuống được lại dâng lên lần nữa.
Sao ông ta lại quên mất rằng ở Hồng Lư Tự có mật thám chuyên thăm dò và truyền tin tức? Với bản lĩnh của Uông Ấn thì đương nhiên sẽ biết tin tình báo có liên quan đến triều Đại Ung.
Nhưng ông ta không sợ hãi mà nói với giọng điệu bình tĩnh, chậm rãi: “Đại tướng quân, mạt tướng chỉ nghe nói có động tĩnh nên mới dẫn binh lính đi tuần tra, đồng thời cũng là để chứng thực. Mạt tướng làm việc như vậy là nghe theo lệnh của giám quân đại nhân.”
Ông ta quả thật đã phụng lệnh của giám quân đại nhân. Cho dù đại tướng quân muốn hỏi khó thì cũng không dễ như vậy.
Đại tướng quân và giám quân cũng chia nhau quản lý Nhạn Tây Vệ. Hai người ngồi ngang hàng, ông ta làm phó tướng thì đương nhiên phải nghe lệnh của giám quân.
Vả lại, giám quân đại nhân chính là Quốc Công gia đức cao vọng trọng, cho dù Uông Ấn có muốn gây khó dễ thì cũng phải kiêng dè điều này, đúng không?
Sự thật chứng minh, Uông Ấn không hề kiêng dè gì hết!
Nghe thấy Thạch Tú nhắc đến giám quân, vẻ mặt Uông Ấn thay đổi, có điều nét mặt lại thực sự mỉa mai: “Ồ? Giám quân? Nếu như bổn tướng nhớ không nhầm thì đại tướng quân và giám quân được bổ nhiệm vào cùng một ngày… Hay nói cách khác, Ngu đại nhân vẫn còn chưa chính thức trở thành giám quân của Nhạn Tây Vệ đâu nhỉ?”
Hắn quan sát Thạch Tú, tiếp tục nói: “Phó tướng quân Nhạn Tây Vệ có thể tùy tiện nghe sự chỉ huy của người khác từ lúc nào vậy? Hay có thể nói, tình bằng hữu giữa Thạch phó tướng và Ngu đại nhân rất sâu đậm?”
“...” Thạch Tú nhất thời nghẹn họng.
Ông ta không ngờ Uông Ấn lại nói năng cay nghiệt như thế, hoàn toàn không có phong thái mà một trọng thần tam phẩm nên có!
Uông Ấn lạnh nhạt liếc nhìn qua Thạch Tú, vẻ châm biếm bên môi càng rõ hơn.
Phong thái? Thạch Tú đã định ra oai hạ uy phong của hắn mà còn phải nói đến mấy thứ như vậy sao?
Tất cả mọi người đều biết hắn có thù tất báo, Thạch Tú cũng phải biết rõ điều này mới phải.
Đúng lúc Thạch Tú đang nghẹn lời thì một giọng nói truyền tới từ phía cách võ đài xa xa: “Uông đốc chủ, ngươi nói thế chẳng phải là tự gây mâu thuẫn hay sao? Nếu lão phu vẫn chưa phải giám quân chính thức thì Uông đốc chủ cũng chưa phải đại tướng quân chính thức. Ngươi thăm dò quân như thế có khác gì kẻ thù chứ? Uông đốc chủ đang báo cáo sai tình hình trong quân đấy. Có lẽ, lão phu không thể thiếu được một bản vạch tội Uông đốc chủ với hoàng thượng rồi!”
Người nói chuyện chính là Trấn Quốc Công - Ngu Đản Chi.
Khi tín hiệu quân địch tấn công vang lên, ông ta lập tức được binh sĩ thân cận hộ tống, trốn ở trong doanh trướng. Không ngờ đó hoàn toàn không phải đợt tấn công của kẻ địch mà lại là sự thăm dò của Uông Ấn.
Ông ta đã xuất hiện ở cạnh võ đài từ lâu, vốn còn không định để ý tới Uông Ấn, nhưng Thạch Tú đã nhắc tới ông ta. Hơn nữa Thạch Tú còn bị Uông Ấn lấn át quá đáng nên cuối cùng ông ta vẫn không kìm được mà lên tiếng.
Uông Ấn nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, sau khi nhìn rõ Ngu Đản Chi thì đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại.
Một năm không gặp, vẻ ngoài của Ngu Đản Chi đã thay đổi rất nhiều. Tóc ông ta bạc trắng, mặt mày đầy nếp nhăn, ngay đến dáng người cũng hơi còng xuống, cả người già nua hơn trước kia rất nhiều.
Quan trọng hơn cả là trên người ông ta thiếu mất một thứ, thứ mà Uông Ấn khó nói ra được. Hắn chỉ cảm thấy Ngu Đản Chi ở trước mắt không khác gì một ông già bình thường.
Ngu Đản Chi của quá khứ là Trấn Quốc Công, là đại tướng quân đời trước của Lĩnh Nam Vệ, cho dù có già đi thì toàn thân vẫn toát ra vẻ uy nghiêm. Nhưng hiện giờ, Uông Ấn không cảm nhận được vẻ uy nghiêm ấy nữa.
Người đẹp tuổi xế chiều, lương tướng đầu bạc. Nhưng lúc này, Ngu Đản Chi không chỉ là đã bạc đầu…
Ngu Đản Chi đã già rồi, gương mặt ngập tràn vẻ gió sương. Chắc hẳn là đối với tuổi tác và thân thể của ông ta, việc từ đạo Lĩnh Nam đến Nhạn Tây Vệ là chuyện hết sức vất vả.
Nhưng ông ta vẫn tới, tới để đảm nhiệm chức giám quân Nhạn Tây Vệ, tới… để áp chế hắn.
Có lẽ hoàng thượng đã lâu không gặp Ngu Đản Chi nên chỉ biết thù hận giữa Ngu Đản Chi và hắn mà không nghĩ đến chuyện ông ta đã già.
Trong quá khứ, Ngu Đản Chi đã không thể áp chế được hắn thì hiện giờ, khi đã già nua, ông ta còn có thể làm được gì đây?
Tuy nghĩ vậy nhưng Uông Ấn vẫn tạm gác suy nghĩ phản kích Ngu Đản Chi lại.
Hắn lại nhìn về phía Thạch Tú, lấy thư bổ nhiệm từ trong tay áo ra, mở ra rồi hờ hững nói: “Thư bổ nhiệm ở đây! Trên đó có ngày tháng. Hôm nay, bổn tướng chính thúc tiếp quản Nhạn Tây Vệ!”
Nói rồi, Uông Ấn ném thư bổ nhiệm cho Đường Ngọc, để Đường Ngọc mở ra cho các binh lính Nhạn Tây Vệ xem.
Có thể thấy rõ ngày tháng trên thư bổ nhiệm chính là bắt đầu từ hôm nay. Lần này, các binh lính Nhạn Tây Vệ và Thạch Tú đều không còn gì để nói.
Cuối cùng, Uông Ấn đảo mắt nhìn xung quanh võ đài một vòng, thầm vận nội lực, ra lệnh: “Thạch Tú, ngươi trị binh không nghiêm, để xuất hiện đủ loại sơ hở, đến Tư Hình Phạt trong quân nhận hai mươi gậy! Binh lính của phòng bếp, chuồng ngựa, kho lương thực nhận mười gậy! Các binh lính còn lại mỗi người năm gậy!”
Giọng nói lạnh lùng của hắn vang vọng khắp võ đài, truyền đến tai từng binh lính Nhạn Tây Vệ, không chỉ vô cùng rõ ràng mà còn có cảm giác đinh tai nhức óc.
Binh lính Nhạn Tây Vệ nhìn Uông Ấn với vẻ hoảng sợ. Không nói đến những cái khác, chỉ riêng nội lực thâm hậu này thôi đã vượt xa tướng lĩnh Nhạn Tây Vệ.
Trước kia, lúc Thạch tướng quân nói ở trên võ đài chưa từng rõ ràng như thế…
Phần lớn các binh lính Nhạn Tây Vệ đã từng nghe đến uy danh của Uông Ấn nhưng cũng chỉ là nghe mà thôi, hoàn toàn không hề có khái niệm nào với điều này.
Bây giờ thì bọn họ đã biết.
Bởi vì đại tướng quân tân nhiệm vừa đến đã trừng phạt tất cả ba mươi, bốn mươi nghìn binh lính Nhạn Tây Vệ đóng quân ở đây hết một lượt!
Năm gậy phạt trong quân ngũ đối với binh lính Nhạn Tây Vệ đương nhiên không là gì. Nhưng… trừng phạt những ba mươi, bốn mươi nghìn binh lính cùng một lúc thì cũng rất đáng nể.
Dõi mắt khắp triều Đại An cũng không có tướng lĩnh nào dám làm như thế!
Vừa mới tới mà đại tướng quân tân nhiệm đã đắc tội tất cả các binh lính của Nhạn Tây Vệ ở nơi đóng quân này. Không có được lòng quân, chẳng lẽ đại tướng quân không sợ hay sao?
Bất luận là có sợ hay không thì tất cả các binh lính đều đã biết rất rõ đại tướng quân là người như thế nào: Không phải quái vật thì chính là kẻ điên!
Người như thế, tuyệt đối không thể tùy tiện trêu chọc!
Lần ra oai phủ đầu này... bọn họ phải nhắm mắt nhắm mũi nhẫn nhịn!