Uông Xưởng Công

Chương 676: Chương </span></span>676MƯỢN SỨC



Hộ Quốc Công phu nhân Sở thị không ngờ Uông Ấn lại đặc biệt tới để thăm hỏi bà.

Tuy bà đã ở lại Nhạn Tây Vệ nhưng là ở cùng chỗ với gia đình của những tướng sĩ, không xa doanh trướng của đại tướng quân. Có điều, số lần bà và Uông Ấn gặp mặt cực kì ít.

Trái lại, phu nhân của Uông Ấn thường xuyên tới thăm bà, tặng bà rất nhiều món đồ, cũng bầu bạn giải tỏa nỗi buồn của bà. Nàng còn cố hết sức thúc đẩy tình cảm giữa bà và Nhiếp thị.

Ở lại Nhạn Tây Vệ, lại có thể gần bên con gái mình thế này, Sở thị cảm thấy rất thoải mái.

“Lão phu nhân, bổn tướng đến đây là có một

chuyện cần nhờ lão phu nhân.” Uông Ấn đi thẳng vào đề. Mặc dù sắc mặt hắn vẫn lãnh đạm, nhưng cử chỉ rất cung kính.

Tim Sở thị thắt lại, lập tức đáp: “Không biết là chuyện gì? Mời Uông tướng quân cứ nói thẳng.”

Uông Ấn gật đầu với Sở thị: “Lão phu nhân, bổn tướng dự định lập Cân Quắc Doanh tại Nhạn Tây Vệ. Giáo úy của doanh này là con gái của Mục phó tướng quân. Tất cả các binh sĩ trong doanh đều là nữ giới. Không biết lão phu nhân nghĩ thế nào về điều này?”

Ánh mắt Sở thị hơi thay đổi, bà lắc đầu và nói: “Uông tướng quân nói đùa rồi. Lão thân ở nơi sân viện sâu kín cổng cao tường đã lâu năm, hoàn toàn không biết gì về chuyện trong quân đội nên đâu dám nói. Uông tướng quân đã hỏi nhầm người. Lão thân không giúp được việc này rồi.”

Uông Ấn lại gật đầu, nói: “Là bổn tướng sơ ý. Nếu vậy, bổn tướng nói kĩ cho lão phu nhân nghe nhé?”

Không đợi Sở thị trả lời, hắn liền nói tiếp: “Lão phu nhân, con gái của Mục phó tướng quân có võ nghệ cao cường, vượt xa rất nhiều binh sĩ Nhạn Tây Vệ. Nàng ta bất chấp sự phản đối của Mục phó tướng quân, nhất quyết muốn đến rèn luyện trong quân ngũ. Nếu không có Cân Quắc Doanh này thì nàng ta chỉ có thể là con gái của Mục phó tướng quân…”

“Triệu Tam Nương theo hầu bên cạnh phu nhân của bổn tướng từng là người áp tải của tiêu cục Bất Thất, vẫn luôn có nguyện vọng được gia nhập quân đội. Khi bổn tướng tỏ ý sẽ thành lập Cân Quắc Doanh, Triệu Tam Nương liền ngỏ lời mong muốn tham gia. Nếu không có Cân Quắc Doanh này thì Triệu Tam Nương vẫn chỉ là người hầu bên cạnh phu nhân của bổn tướng mà thôi.”

“Và còn cả những gia quyến của tướng sĩ giống như hai mẹ con lão phu nhân. Trong số bọn họ có không ít người có gân cốt chắc khỏe. Chỉ cần huấn luyện thêm là có thể trở thành một binh sĩ đạt tiêu chuẩn. Nếu không có Cân Quắc Doanh thì bọn họ sẽ chỉ là những người phụ nữ bình thường.”

Càng nghe, sắc mặt Sở thị càng nặng nề. Bà không kìm nén được mà cắt lời Uông Ấn: “Uông tướng quân, ngài không cần phải nói thêm nữa. Lão thân… không hiểu đâu.”

Uông Ấn dừng lời, nhìn về phía Sở thị rồi bình thản nói tiếp: “Lão phu nhân, phu nhân thật sự không hiểu sao? Lão phu nhân vì những người này mà có thể giúp bổn tướng một tay không?”

Sở thị tránh ánh nhìn của Uông Ấn, ánh mắt lóe lên: “Uông tướng quân, ngài đề cao lão thân quá rồi. Nhưng lão thân thật sự không đủ sức.”

Uông Ấn đứng dậy, chắp tay với Sở thị, nói với giọng chân thành: “Lão phu nhân, nếu không phải hoàng thượng không chấp thuận tấu chương của bổn tướng thì bổn tướng nhất định sẽ không làm phiền lão phu nhân. Xin phu nhân hãy dùng tấm lòng của mình mà cảm thương cho những người phụ nữ.”

Thấy Sở thị mím môi im lặng, Uông Ấn nói: “Sau ba ngày nữa, bổn tướng sẽ gửi tấu chương về Kinh Triệu. Nếu lão phu nhân có gửi thư về phủ Hộ Quốc Công, mong phu nhân góp chút sức.”

Nói rồi, hắn hơi khom người với Sở thị, sau đó quay người rời đi.

Sở thị nhìn theo bóng lưng hắn với ánh mắt vô cùng phức tạp, trong lòng không ngừng đấu tranh.

Cảm thương cho những người phụ nữ đó bằng tấm lòng của mình.

Chắc hẳn Uông Ấn hiểu rất rõ quá khứ của bà mới nói ra câu đó, đánh trúng vào nỗi lòng của bà.

Cân Quắc Doanh… Nếu mấy chục năm trước mà có Cân Quắc Doanh thì bà… cũng sẽ không phải là Hộ Quốc Công phu nhân thì phải? Vậy thì bà… cũng có thể theo cha mình ra trận giết kẻ địch, đúng không?

Tiếc rằng hồi đó vẫn chưa có Cân Quắc Doanh, cũng không có ai muốn lập Cân Quắc Doanh giống như Uông Ấn.

Bà có nên giúp một tay hay không đây?

Trong doanh trướng đại tướng quân, Diệp Tuy quả thật không nén nổi tò mò, vội hỏi Uông Ấn: “Đại nhân, vì sao ngài lại đi tìm gặp Quốc Công phu nhân? Bà ấy có giúp việc này không? Đại nhân, sao ngài lại nghĩ đến bà ấy?”

Nghe thấy Diệp Tuy sốt ruột đến mức lặp lại lời nói, Uông Ấn mỉm cười xoa dịu nàng và đáp: “Cô gái nhỏ, không cần phải vội. Bổn tọa sẽ nói hết với nàng. Sở dĩ bổn tọa đi gặp Hộ Quốc Công phu nhân là bởi vì những gì bà ấy đã trải qua cũng có phần tương tự với Mục cô nương…”

Cha của Sở thị chính là đại tướng quân Sở Canh của Quan Ngoại Vệ. Mấy chục năm trước, khi Sở thị còn trẻ, bà cũng cảm thấy cực kì thích thú với những điều trong quân đội, cũng thường xuyên đi theo cha mình ra vào quân doanh.

Về sau không biết đã xảy ra chuyện gì, Sở thị bị Sở Canh cương quyết đưa trở về Kinh Triệu, sau đó gả cho Thang Nguyên khi đó vẫn còn là thế tử của phủ Hộ Quốc Công. Không lâu sau, Sở Canh chết trận.

“Những chuyện trong quá khứ này của Quốc Công phu nhân đều là do đề kỵ điều tra được. Bổn tọa nghĩ, trong lòng bà ấy cũng có nỗi tiếc nuối. Tình huống mà Mục cô nương đang phải đối mặt hiện giờ cũng khá giống với bà ấy năm đó, nên sẽ có sự đồng cảm.”

“Cô gái nhỏ, nếu có cơ hội để bù đắp cho sự tiếc nuối của mình, nàng có nắm lấy không? Là bổn tọa thì chắc chắn sẽ nắm lấy.”.

“Đằng sau Quốc Công phu nhân có phủ Hộ Quốc Công, như vậy bà ấy có thể trợ giúp cho bổn tọa. Hoàng thượng cũng sẽ nể mặt phủ Hộ Quốc Công và chấp thuận tấu chương của bổn tọa.”

Từ lâu Uông Ấn đã hiểu rằng một việc, có thể thuận lợi suôn sẻ thì cần phải có sự phối hợp và ủng hộ từ nhiều mặt. Hắn dự định lập Cân Quắc Doanh, có lẽ với sức của một mình hắn thì không thể làm được. Nhưng có thêm sức của phủ Hộ Quốc Công thì sao? Cộng thêm sức của tả bộc xạ Thượng Thư – Tạ Giới nữa thì sao?

Thì chuyện sẽ khác.

Dựa trên sự quan sát và phán đoán của hắn về Sở thị, cuối cùng bà sẽ đồng ý với lời nhờ vả của hắn, sẽ ra tay giúp đỡ trong việc này.

Việc thành lập Cân Quắc Doanh đúng là rất có lợi đối với Đại An. Hắn không hi vọng việc này sẽ không thành công vì sự nghi kị của hoàng thượng đối với hắn.

Có lẽ hoàng thượng không biết, quốc gia không thể bị hủy bởi một cá nhân. Nhưng hắn lại biết rõ điều này.

Quả nhiên, hai ngày sau, Sở thị sai người tới một phong thư, nói rằng nhờ Uông Ấn đưa đến phủ Hộ Quốc Công.

Lúc nhìn thấy phong thư này, Uông Ấn mỉm cười.