Những ngày này, Vi hoàng hậu lại bắt đầu coi trọng nhà họ Cố một lần nữa, bởi vì quân cờ này thật sự rất hữu dụng.
Ứng phó với việc Tiết Triệu Tôn khai ra bà ta, đề xuất can thiệp vào Đề Xưởng khiến bà ta gia tăng thế lực, cũng khiến bà ta càng thêm hài lòng vừa ý.
Vì thế, bà ta cũng muốn cho nhà họ Cố chút thể diện. Khi nhận được lời thỉnh cầu xin được gặp mặt của vợ Cố Chương là Tống Loan, bà ta liền đồng ý.
Tống Loan xin gặp Vi hoàng hậu là để truyền tin tức thay Cố Chương. Đây là quyết định mà Cố Chương cân nhắc rất nhiều lần mới đưa ra.
Trước kia, nhà họ Cố vẫn luôn liên lạc với Vi hoàng hậu thông qua phủ Thừa Ân Công. Nay xem ra có nhiều điều bất tiện, lại không mấy có lợi cho nhà họ Cố.
Hoàng hậu và phủ Thừa Ân Công quả thật là một. Nhưng dù sao phủ Thừa Ân Công cũng không phải là hoàng hậu. Cố Chương muốn liên lạc trực tiếp với hoàng hậu mà không thông qua phủ Thừa Ân Công.
Vợ của hắn chính là người thích hợp nhất.
Từ khi hai người nên vợ nên chồng đến nay, Cố Chương vẫn cảm thấy rất hài lòng với Tống Loan. Mặc dù Tống Loan không quá xinh đẹp, nhưng chung quy cũng là cháu gái của nhà đại Nho - Tống Minh Tri. Nàng ta cư xử đoan trang, quản việc nhà có chừng mực, tương lai sẽ là một người cháu dâu rất đạt yêu cầu.
Như vậy là đủ rồi.
Chỉ cần Tống Loan có thể có lợi cho nhà họ Cố thì những cái khác đều không quan trọng.
Cố Chương cố ý giao cho Tống Loan làm việc này, một là tăng cường mối liên hệ giữa nhà họ Cố và Vi hoàng hậu, hai là để rèn luyện cho Tống Loan.
Vợ chồng vốn là cùng một thể, nếu nhà họ Cố muốn tiến lên phía trước thì người con dâu trưởng của dòng chính là Tống Loan tất nhiên cũng không thể lạc hậu.
Tống Loan vừa cảm thấy vui sướng lại vừa lo lắng đối với sự giao phó của Cố Chương. Nàng ta cực kì coi trọng điều này.
Đây là lần đầu tiên Cố Chương nói với nàng ta tình hình trong triều, cũng là lần đầu tiên để nàng ta tham dự vào chuyện tương lai của nhà họ Cố. Nàng ta cảm thấy mối quan hệ của hai người bọn họ càng thân mật hơn lúc trước.
Trên đường đến cung Khôn Ninh, Tống Loan liên tục nói với chính mình: “Nhất định phải làm tốt việc này, nhất định không thể để tướng công thất vọng!”
Nàng ta là cháu gái của nhà đại Nho – Tống Minh Tri, con gái của tư nghiệp Quốc Tử Giám - Tống Liêm Thần nên tất nhiên đã từng gặp các vị quý nhân, đã từng tham gia những buổi yến tiệc do những quý nhân đó tổ chức. Lúc gặp Vi hoàng hậu, dù Tống Loan căng thẳng trong lòng nhưng lại không hề để lộ ra sự hoảng sợ trong cử chỉ và nét mặt.
“Thần phụ tham kiến Hoàng hậu nương nương, chúc Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an.” Tống Loan hơi khom người và nói.
Vi hoàng hậu gật đầu, bảo cung nữ ban cho Tống Loan ngồi xuống ghế, rồi bắt đầu quan sát nàng ta từ trên xuống dưới.
Đây là lần đầu tiên Vi hoàng hậu cho gọi một mình Tống Loan tới, nên không khỏi nhìn nàng ta thêm vài lần.
Cố Chương được ca ngợi là “công tử Thanh Yến”, nghe nói tướng mạo tuấn tú không ai sánh bằng. Xét về dung mạo thì người phụ nữ đang ở trước mặt Vi hoàng hậu đây có thua kém một chút, không quá xứng đôi với Cố Chương.
Nhưng nhà họ Cố đã chọn nàng ta làm dâu trưởng tương lai thì đương nhiên là có lý do của họ.
Vi hoàng hậu lại thoáng nhìn Tống Loan, thấy cử chỉ nàng ta tự nhiên hào phóng, không có kiểu khúm núm hèn kém. Nàng ta cũng rất được.
“Cố phu nhân đặc biệt xin gặp là vì chuyện gì? Nói xem, bổn cung muốn biết.” Vi hoàng hậu nói với nét mặt hơi nghiêm nghị.
Bà ta là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, đương nhiên là nhìn người khác với ánh mắt từ trên cao xuống. Nay nhà họ Cố có ích đối với bà ta, nhưng bà ta vẫn chưa cần thiết phải tiếp đón đặc biệt và ôn hòa với một nàng dâu trưởng của dòng chính nhà bọn họ.
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, tướng công nhà thần phụ hiến kế sách cho Hoàng hậu nương nương. Vốn dĩ chàng muốn đích thân bẩm báo với nương nương, nhưng lại có nhiều bất tiện cho nên chàng để thần phụ đến đây.” Tống Loan từ tốn nói.
“Hoàng hậu nương nương, kế sách này là nhằm vào chuyện đi sứ sang Đại Ung. Chắc hẳn nương nương đã biết việc Uông Ấn là phó sứ đoàn rồi thì phải? Tướng công nhà thần phụ nói, đây là cơ hội nghìn năm có một…” Tống loan nói với Vi hoàng hậu từng nội dung mà Cố Chương đã dặn nàng ta.
Lúc mới đầu lắng nghe, nét mặt Vi hoàng hậu vẫn thờ ơ. Nhưng càng nghe, nét mặt bà ta càng nặng nề hơn.
Sau khi Tống Loan nói xong, trên mặt Vi hoàng hậu đã hiện lên vẻ tức giận. Bà ta lạnh lùng nói: “Đây là mưu kế mà Cố Chương hiến cho bổn cung?”
Tống Loan thấy Vi hoàng hậu tức giận, trong lòng không khỏi hoảng hốt, nhưng lại cố gắng bình tĩnh, nói: “Bẩm nương nương, đúng vậy!”
“Đúng vậy? Đây là hiến kế cho bổn cung hay là thêm phiền toái cho bổn cung? Chẳng lẽ Cố Chương không hiểu tình hình trong triều sao? Các ngươi dám đề xuất với bổn cung là giết chết Uông Ấn ở Đại Ung?” Giọng nói của Vi hoàng hậu giống như chứa băng, ánh mắt nhìn về phía Tống Loan cũng như thể dao cạo.
Lúc này, Vi hoàng hậu vô cùng tức giận. Bà ta không ngờ Cố Chương lại dám đưa ra đề nghị ngu xuẩn như thế này.
Thừa lúc Uông Ấn đi sứ sang Đại Ung, thừa lúc lực lượng của Uông Ấn mỏng và yếu nhất để giết hắn?!
Uổng cho Cố Chương còn là con cháu của nhà họ Cố, uổng cho Cố Chương còn là quan viên của Đại An. Vậy mà lại giống như một kẻ ngu xuẩn, không hay biết gì về triều cục, đưa ra kế sách như thế này?
Hai nước còn không chém sứ thần của nhau trong khi đôi bên giao chiến. Uông Ấn làm phó sứ đoàn đi sứ sang Đại Ung, là đại diện cho Đại An. Nếu hắn gặp chuyện ở Đại Ung thì sẽ gây nên tranh chấp giữa hai nước, không chừng sẽ dẫn đến biến động.
Vi hoàng hậu thích tranh giành quyền lực là hi vọng con trai mình có thể ngồi lên ngai vàng. Nhưng điều kiện tiên quyết là Đại An vẫn yên bình!
Bà ta biết rất rõ, nếu Đại An và Đại Ung lại nổ ra chiến tranh lần nữa thì cho dù trong tương lai, con trai bà ta có thể lên ngôi cũng sẽ phải đối mặt với một Đại An đầy lỗ thủng.
Đó hoàn toàn không phải là kết quả mà bà ta muốn thấy.
Lẽ nào Cố Chương và người nhà họ Cố không biết rõ điều này? Đúng là một chủ kiến ngu ngốc!
“Bẩm nương nương, tướng công nhà thần phụ nói, chỉ khi Uông Ấn chết đi thì Thập điện hạ mới có thể thật sự chấp chưởng Đề Xưởng, mới có lợi cho nương nương. Chỉ cần một ngày Uông Ấn vẫn còn sống thì Đề Xưởng vẫn là của Uông Ấn, đề kỵ cũng vẫn sẽ làm việc cho Uông Ấn.” Tống Loan đáp, bàn tay giấu trong ống tay áo nắm thật chặt, trong lòng vô cùng căng thẳng.
Song nàng ta lại không cảm thấy sợ.
Bởi vì Cố Chương đã từng nói với nàng ta về phản ứng của Vi hoàng hậu. Mặc dù không phải là giống y hệt từng chi tiết, nhưng Cố Chương đã nói rằng phản ứng đầu tiên của Vi hoàng hậu chính là tức giận khôn nguôi. Điều này không sai…
Cố Chương cũng đã nói với nàng ta phải đối mặt như thế nào với tình huống như vậy.
Tống Loan nhanh chóng nhớ lại những lời nói của Cố Chương, sau đó cất cao giọng nói của mình: “Nương nương, tướng công nhà thần phụ nói, chuyện này không lo! Việc Uông Ấn mất mạng chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai nước, mà trái lại sẽ có ích cho cả đôi bên.”
Thấy vẻ mặt Vi hoàng hậu có phần dịu đi, Tống Loan bèn nói tiếp: “Nương nương, năm đó Uông Ấn tiêu diệt Kiêu Vệ Doanh của Đại Ung, tướng lĩnh của Đại Ung đã căm hận Uông Ấn ngút trời. Uông Ấn mà chết, bọn họ ắt hẳn sẽ hết sức vui mừng. Đây có thể xem như lễ vật lớn mà Đại An tặng cho Đại Ung.”
“Lễ vật lớn?” Vi hoàng hậu hơi nhíu mày, lấy làm nghi hoặc.
“Đúng vậy, lễ vật lớn. Đại Ung chắc chắn sẽ ghi nhận thành ý này của Đại An, đôi bên mới có thể vĩnh viễn giao hảo.”
Vi hoàng hậu vẫn lưỡng lự. Bấy giờ, Tống Loan cung kính nói: “Nương nương, về phần hoàng thượng, nương nương không cần phải lo lắng. Bởi vì, hoàng thượng cũng muốn Uông Ấn phải chết!”
Hoàng thượng kiêng dè Uông Ấn, có lẽ sẽ không ra tay giết hắn. Nhưng một khi hắn chết, hoàng thượng nhất định sẽ rất vui. Bớt đi một mối đe dọa, không chừng còn có thể mượn cái chết của Uông Ấn để chiếm được lợi từ chỗ Đại Ung.
Uông Ấn chết là việc khiến tất cả mọi người đều vui mừng.
Nghe Tống Loan nói xong, trong lòng Vi hoàng hậu dao động…