Tuyết lớn rơi trong mấy ngày liền, trời đất vẫn một màu trắng xóa. Uông Ấn vẫn để các tướng sĩ đóng quan tại vùng đất bằng phẳng trên núi Lân Tuân.
Đồ Kiêu nghe người đi trước thám thính về báo cáo lại rằng những binh sĩ của Uông Ấn không có bất cứ động tĩnh gì, như thể đang đợi tuyết ngừng rơi.
Đồ Kiêu cũng tin vậy vì gió tuyết thực sự quá lớn. Những binh sĩ kia rất khó tìm được đường lên núi chứ đừng nói đến việc tấn công núi Lân Tuân.
Uông Ấn sẽ tiến đánh lên núi Lân Tuân trong thời tiết bão tuyết sao?
Đồ Kiêu không nói chính xác được điều này. Vì vậy, bất luận thời tiết lạnh đến đâu, y luôn có mệnh lệnh nghiêm ngặt là: Tất cả mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó.
Thế là tất cả đám kẻ cướp và tội phạm bỏ trốn trên núi Lân Tuân đều võ trang đầy đủ, chuẩn bị đánh đuổi binh sĩ Nhạn Tây Vệ xuống núi bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, trong mấy ngày liên tiếp, các binh sĩ Nhạn Tây Vệ đều không có động tĩnh gì. Trái lại, đám thổ phỉ đã sẵn sàng nghênh chiến lại cảm thấy khổ không thể tả.
Gió tuyết mỗi lúc một lớn, bọn chúng phải xốc toàn bộ tinh thần đi tuần tra các doanh trại. Đây là một công việc hết sức vất vả.
Tinh thần khẩn trương cao độ, gió tuyết thổi lạnh run cả người. Chưa đến mấy ngày thì bọn chúng đã không kiên trì được nữa.
Có kẻ bèn chạy tới trước mặt Đồ Kiêu, nói: “Thủ lĩnh, xem ra những binh sĩ Nhạn Tây Vệ kia chờ sau khi gió tuyết ngừng mới bắt đầu hành động. Chi bằng để các anh em nghỉ ngơi một lát trước đã, nâng cao tinh thần rỗi lại tiếp tục việc ứng phó?”
Đám thổ phỉ này quả thật đã quen với chuyện ức hiếp ở đây. Cho dù trước mắt phải đối mặt với Uông Ấn thì cũng vẫn dư sức, vì thế bọn chúng vô cùng khinh thường các binh sĩ Nhạn Tây Vệ.
Dù bọn chúng biết rất rõ Uông Ấn là đốc chủ trước đây của Đề Xưởng, là một người cực kì lợi hại thì bọn chúng cũng cảm thấy hắn không khác biệt là bao so với đại tướng quân tiền nhiệm của Nhạn Tây Vệ.
Đồ Kiêu liếc nhìn người vừa nói, sắc mặt sa sầm hiện rõ vẻ tức giận.
Những người này thật là chết đến nơi mà còn không biết. Bọn chúng sống thoải mái đã quen nên đã đánh mất sự cảnh giác quan trọng nhất.
Trong những năm qua, nếu không phải Đồ Kiêu dẫn dắt thì sợ rằng những kẻ này đã bị chết không biết bao nhiêu lần.
Nay Uông Ấn đã dẫn binh bao vây tới tận núi Lân Tuân mà bọn chúng vẫn còn muốn thảnh thơi sao?
Có điều, thấy thủ lĩnh các doanh trại đều trong dáng vẻ mong đợi, cuối cùng Đồ Kiêu gật đầu, nói: “Vậy thì cho mọi người nghỉ ngơi một đêm. Xem ra trận tuyết này cũng sắp ngừng rơi. Ngày mai, tất cả mọi người phải xốc lại tinh thần, không được lười biếng! Nhưng người đang theo dõi binh sĩ Nhạn Tây Vệ ở tuyến trước thì nhất định không được có bất cứ sự lơi lỏng nào.”
Không phải là Đồ Kiêu thông cảm cho bọn chúng mà là y biết rất rõ tinh thần và thể lực của bọn chúng đã đến cực hạn. Vả lại, y đã nhận được mật báo nên biết chuyện Uông Ấn đã ra mệnh lệnh bí mật cho các binh sĩ Nhạn Tây Vệ. Mệnh lệnh đó là: Đợi gió tuyết ngừng một cái là lập tức tấn công lên trại Bất Hối trong núi Lân Tuân.
Người gửi mật báo là người mà Đồ Kiều hết sức tin tưởng, có địa vị khá cao trong Nhạn Tây Vệ. Cho nên y không hề nghi ngờ tin tức tình báo này.
Trại Bất Hối chính là doanh trại nơi Đồ Kiêu ở, cũng là trung tâm của núi Lân Tuân.
Hiện tại, thủ lĩnh của các doanh trại và đám kẻ cướp đang tập trung tại trại Bất Hối. Suy nghĩ của bọn chúng là bên mình người đông thế mạnh, sẽ đối phó tốt với sự tấn công của những binh sĩ Nhạn Tây Vệ.
Quan trọng hơn, địa hình của trại Bất Hối dễ thủ khó công. Mà nơi này còn có vũ khí mạnh nhất và sự canh phòng chặt chẽ nhất, là nơi an toàn nhất trong núi Lân Tuân.
Tuy Đồ Kiêu thấy việc Uông Ấn không có động tĩnh gì quả thật là kỳ quái. Nhưng y cũng tin rằng Uông Ấn đang chờ gió tuyết ngừng.
Song, y không ngờ, những người tiến đánh núi Lân Tuân hoàn toàn không phải là các binh sĩ mà Uông Ấn dẫn theo, mà là những binh sĩ khác.
Thật ra, những binh sĩ mà Uông Ấn dẫn theo bao gồm cả Uông Ấn chỉ dùng để thu hút sự chú ý của tất cả đám thổ phỉ trên núi mà thôi.
Khi Đồ Kiêu biết được toàn bộ những điều này thì đã quá muộn.
Vào khoảng canh ba, canh bốn đêm hôm đó, khi tất cả mọi người đang ngủ say, khi sự canh phòng ở trại Bất Hối lơi lỏng nhất thì đã có người lặng lẽ mò tới tận cổng trại, đồng thời giải quyết gọn ghẽ đám kẻ cướp đang canh gác một cách lặng yên không tiếng động.
Lúc Đồ Kiêu nghe thấy tiếng chiêng trống báo động vang lên, và còn nghe thấy cả tiếng người kinh hãi hô tô: “Quân địch tập kích, quân địch tập kích”, y vẫn còn tưởng là mình đang nằm mơ.
Quân địch tập kích? Cho dù những binh sĩ Nhạn Tây Vệ kia đi suốt đêm để lên núi thì cũng không có khả năng đến trại Bất Hối nhanh như vậy.
Hơn nữa, bên ngoài trời vẫn đổ tuyết, những binh sĩ đó đã lên núi bằng cách nào?
Tới khi y vội vã khoác áo lao ra ngoài thì phát hiện ra trại Bất Hối đã sáng rực lửa, người ngã trên mặt đất chính là các anh em, thuộc hạ của y. Và còn là ngã như ngả ra, hoàn toàn không có sức chống cự.
Thì ra các binh sĩ tấn công trại Bất Hối đã chiếm được bức tường cao của trại. Lúc này, họ đang giương cung bắn chết những tên kẻ cướp và tội phạm bỏ trốn đang cuống cuồng tháo chạy.
Quả giống như một trận bao vây chém giết không hề hồi hộp và gay cấn.
Các binh sĩ Nhạn Tây Vệ từ trên trời giáng xuống, mang theo cung tên trong quân đội, với sức tấn công mạnh mẽ đến độ không thể chống cự, đã công phá lớp phòng thủ “chặt chẽ” của trại Bất Hối - Nơi an toàn nhất thường ngày đã trở thành vùng đất chết của đám thổ phỉ.
Đồ Kiêu nhìn từng người bên cạnh ngã xuống, sắc mặt hoảng hốt, đành phải lẩn vào trong đám người của các doanh trại khác, vừa ngăn cản vừa rút lui.
Một hồi lâu sau, y mới nghe rõ những binh sĩ Nhạn Tây Vệ đã xuất hiện như thế nào. Họ trèo lên từ dưới vách núi Lân Tuân.
Vách núi đó… dày đặc sương mù bao phủ suốt cả ngày, nghe nói phía dưới là sông lớn với sóng to cuộn trào.
Những binh sĩ Nhận Tây Vệ đã trèo lên như thế nào khi còn mang theo cung tên nặng thế kia?
Chẳng lẽ họ là quái vật sao?
Tuy nhiên, ngay sau đó, Đồ Kiêu đã không có thời gian để nghĩ đến những điều này. Trả lời y chỉ có tiếng cung tên bắn “vút vút”. Cùng lúc đó, các binh sĩ Nhạn Tây Vệ đóng quân dưới chân núi Lân Tuân cũng bắt đầu hành động.
Bọn họ giơ cao bó đuốc, tất cả đều nghiêm trang chờ đợi mệnh lệnh của đại tướng quân.
Sau khi lệnh cho đề kỵ giải mấy tướng lĩnh xuống, Uông Ấn nhìn núi Lân Tuân mênh mông tuyết trắng phía đằng xa, bình thản ra lệnh: “Bổn tọa muốn thấy Đồ Kiêu vẫn còn sống!”