Ai cũng biết những lời Đậu Hiến và Đồ Kiêu nói với nhau là mật hiệu.
Nhưng cụ thể trong đó có nghĩa là gì thì nhóm người Phong bá không rõ.
Nhìn dáng vẻ không buồn che giấu của hai người họ, hoặc là ám hiệu này không quan trọng, hoặc là hai người họ chắc chắn người khác không hiểu được. . Đọc truyện hay, truy cập ngay [ T R U M t r u y e n .C OM ]
“Khổng Tước bảy màu của Linh Hựu…” Uông Ấn khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, ngẫm nghĩ. Nhưng dù hắn nghĩ thế nào cũng không đoán ra được ý nghĩa trong câu nói không đầu không đuôi đó.
Uông Ấn gọi Đường Ngọc đến và ra lệnh: “Ngươi chọn những người nhanh nhất trong số các trinh sát, gửi câu nói này tới mật thám nằm vùng ở Đại Ung, bảo bọn họ lập tức đến nhà họ Trần hỏi thăm ý nghĩa của câu này.”
Trần gia là gia tộc họ Trần của đại tướng quân Trần Bão Tiết đã chết của Đại Ung. Quận chúa Thân Linh Lung của Đại Ung đang sống nhờ ở nhà họ Trần. Liệu Thân Linh Lung có biết ý nghĩa của những lời đó không?
Uông Ấn đã chọn ra một số đề kỵ từ Đề Xưởng, để họ trở thành trinh sát của Nhạn Tây Vệ. Với tốc độ của họ, sẽ không mất nhiều thời gian để gửi tin tức đi và truyền tin tức về.
Tạm thời chờ tin tức của mật thám cài cắm ở Đại Ung gửi về là được. Hắn vẫn còn thể kéo dài được chút thời gian.
Tạ Giới vẫn hết sức lo lắng, nói: “Uông tướng quân, cho dù biết ý nghĩa của những mật hiệu đó cũng không có nhiều tác dụng. Đồ Kiêu chắc chắn phải được đưa về Đại Ung. Mà Đậu Hiến nhất định sẽ còn thúc giục nhiều lần, e rằng chúng ta vẫn phải tiến hành theo kế hoạch đã bàn bạc và thống nhất lúc trước.”
Uông Ấn gật đầu, đáp: “Đại nhân nói rất đúng, bổn tướng đã ra mệnh lệnh bí mật cho phó tướng quân Mục Thái Trừng. Ông ấy sẽ dẫn binh sĩ lặng lẽ đến đây.”
Khi hộ tống Tạ Giới đến thành Vĩnh Châu, Uông Ấn biết rõ có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn không thể dẫn theo quá nhiều binh sĩ, đồng thời cũng lo lắng nếu việc này xử lý không ổn sẽ gây nên chiến tranh giữa hai nước.
Nhưng bây giờ, thành Vĩnh Châu chỉ là tòa thành rỗng, vậy thì tình hình đã khác.
Lí do Đậu Hiến cho rút hết binh sĩ và dân chúng Đại Ung đi trước là để tiết kiệm thời gian, nhanh chóng dẫn Đồ Kiêu đi, không cho Uông Ấn và Tạ Giới có nhiều thời gian để phản ứng.
Nếu thế…
Uông Ấn mở bản đồ ra, lặp lại những lời đã nói với Tạ Giới lúc trước: “Nếu Đậu Hiến đã sốt ruột như vậy thì để ông ta dẫn Đồ Kiêu đi là được rồi. Bổn tướng chỉ cần giữ vững thành Vĩnh Châu là được. Có điều…”
Hắn thoáng nhìn Tạ Giới, giọng điệu hơi trầm xuống: “Có điều, sợ rằng phải để đại nhân phải chịu thiệt thòi.”
Người tiếp nhận thành Vĩnh Châu là Tạ Giới, hễ thành Vĩnh Châu có sơ suất gì thì trách nhiệm chủ yếu đều thuộc về ông.
Nhận ra ánh mắt không đành lòng của Uông Ấn, Tạ Giới vuốt râu, cười đáp: “Uông tướng quân, bổn quan đã đến cái tuổi này rồi, còn có gì phải sợ nữa? Mong Uông tướng quân đừng phụ sự nhờ vả của bổn quan khi trước.”
Uông Ấn gật đầu, không nói thêm bất cứ lời cam đoan nào, đã có quyết định trong lòng.
Hiện tại, tất cả đã được dần dần thiết lập, cứ chờ mọi thứ tiến triển từng bước một đi.
Cùng lúc đó, bên phía Đại Ung, quan viên thuộc hạ của Đậu Hiến cũng đang lo lắng nói: “Đại nhân, hoàng thượng đã dùng một tòa thành để đổi lấy Đồ Kiêu, điều này đã nói cho Đại An biết về tầm quan trọng của Đồ Kiêu. Chúng ta có thể thuận lợi dẫn Đồ Kiêu đi không? Đại An sẽ không ngăn cản chứ?”
Kể từ khi đến Đại Ung, viên quan này đã thấp thỏm trong lòng, luôn cảm thấy con đường phía trước hởi u ám.
Đại Ung dọn trống thành Vĩnh Châu, chẳng khác nào dọn sẵn cho Đại An. Đây là chuyện cực kì có lợi đối với Đại An. Vì sao Đại Ung phải làm như vậy?
Cho dù Đồ Kiêu có giá trị hơn nữa cũng không đáng bằng một tòa thành. Năm xưa, để giành được thành Vĩnh Châu, binh sĩ Đại Ung đã đổ đầy xương máu ở nơi đây.
Nghĩ tới đây, các quan viên và binh sĩ đi theo Đậu Hiến đến nơi này đều cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nhưng đế vương đã có mệnh lệnh như vậy, bọn họ chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh mà làm.
Sắc mặt Đậu Hiến cũng không tốt gì cho cam, ông ta nói: “Hoàng thượng hạ ý chỉ như thế, chắc chắn là đã suy nghĩ cho sự lâu dài. Đây không phải là điều mà những bề tôi chúng ta có thể đoán được. Việc chúng ta phải làm bây giờ là dẫn Đồ Kiêu về nước một cách suôn sẻ.”
“Bổn quan đã trao đổi tin tức với Đồ Kiêu. Y chưa tiết lộ điều gì với Đại An. Nhưng Đại An chắc chắn sẽ không dễ dàng thả y đi. Mà Đại An cũng không dám phá hỏng việc bàn giao của hai nước, khả năng lớn nhất chính là sau khi bàn giao xong, bọn họ sẽ chặn giết Đồ Kiêu. Chúng ta nhất định phải chuẩn bị thật tốt cho việc rời đi.”
May mắn là lần này đến thành Vĩnh Châu, ông ta cũng dẫn theo đầy đủ binh sĩ.
Sau vụ việc sứ quán bị bao vây và tấn công trước đó, Đậu Hiến đã hiểu rõ về sức chiến đấu của binh sĩ dưới trướng của Uông Ấn. Vì vậy, lần này ông ta dẫn theo số binh sĩ nhiều gấp ba lần số binh sĩ của Uông Ấn.
Mặc dù có lẽ lực lượng binh sĩ như thế này không thể làm gì được Uông Ấn, nhưng muốn thuận lợi dẫn Đồ Kiêu đi và ngăn cản việc chặn đường chém giết của Uông Ấn, thì hẳn là không thành vấn đề.
“Đại nhân, hoàng thượng ra lệnh phải dẫn Đồ Kiêu về sớm nhất có thể. Nhưng nhìn tình hình này, bên phía Đại An ắt hẳn sẽ ba lần bốn lượt trì hoãn. Nên làm thế nào bây giờ?” Quan viên nọ nói tiếp.
Đậu Hiến nở nụ cười, nói một cách chắc chắn: “Uông Ấn và Tạ Giới có thể trì hoãn, nhưng Vĩnh Chiêu Đế của Đại An thì không. Đại Ung sẽ gây áp lực cho Uông Ấn thông qua Vĩnh Chiêu Đế.”
Đợi đến lúc Vĩnh Chiêu Đế ra ý chỉ, dù Uông Ấn có muốn kéo dài thời gian thì cũng không có sức để mà kéo.
Quả nhiên, đúng như Đậu Hiến dự liệu, sau mười ngày trì hoãn, Uông Ấn và Tạ Giới đã hết sức.
Khi Tạ Giới lại nói rằng vẫn cần phải có thời gian để chuyển giao, Đậu Hiến lạnh lùng nói: “Tạ đại nhân, Uông tướng quân, đã ký tên lên quốc thư rồi, thành Vĩnh Châu cũng đã trống, nếu Đại An không muốn bàn giao thì bổn quan lập tức trở về Đại Ung. Đồ Kiêu cứ để lại cho các vị là được.”
Nói rồi, ông ta làm ra vẻ muốn phất tay áo bỏ đi, dáng vẻ nổi giận đùng đùng.
Thấy thế, sắc mặt Tạ Giới hơi khác thường, vội gọi Đậu Hiến lại và nói: “Đậu đại nhân bớt giận, bớt giận! Tất nhiên là chúng ta muốn bàn giao rồi, còn vô cùng có thành ý ấy chứ. Như vậy đi, ba ngày sau, ba ngày sau, các ngài dẫn người đi, được chứ?”
Trong lòng Đậu Hiến liền thả lỏng, giả vờ trầm ngâm, cuối cùng gật đầu một cách bất đắc dĩ.
Ông ta không biết rằng trước đó một ngày, mật thám mà Uông Ấn cài cắm vào Đại Ung đã thuận lợi gửi tin tức đến thành Vĩnh Châu.