Đồ Kiêu liên tục giãy giụa, hai mắt muốn nứt ra, la hét đến xé ruột đứt gan: “Uông Ấn, thả ra ta, thả ra ra! Đồ hoạn quan nhà ngươi, đồ hoạn quan nhà ngươi! Ngươi kích động chiến tranh hai nước, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!”
Đôi mắt y giống như biết phun lửa, hận không thể róc xương lóc thịt Uông Ấn. . Truyện Quân Sự
Nghe thấy những lời chửi mắng này, Uông Ấn không hề tức giận, thậm chí còn cười nói: “Đồ thủ lĩnh nói gì vậy? Sao bổn tướng lại kích động chiến tranh giữa hai nước chứ? Bọn ta đã tiếp quản thành Vĩnh Châu, còn Đồ Kiêu đã được dẫn về Đại Ung, việc bàn giao hoàn thành thuận lợi. Điều này thể hiện tình hữu nghị giữa hai nước đấy.”
Những lời nói vừa rồi của Uông Ấn đã nằm trong dự đoán của y.
Sau khi Đồ Kiêu bị Uông Ấn biết được rằng y là thủ lĩnh ẩn vệ của Đại Ung, sau khi y bị moi ra câu mật hiệu kia, y biết Uông Ấn ấn sẽ đánh tráo người, chắc chắn sẽ giữ y lại.
Còn người mà Đậu Hiến dẫn đi là Đồ Kiêu giả.
Đậu Hiến có thể phát hiện ra điều này không? Nếu Đậu Hiến đã dẫn người đó đi thì đương nhiên là không phát hiện ra.
Chỉ khi “Đồ Kiêu” về đến Đại Ung, gặp Thừa Thái Đế thì mới có thể bị vạch trần.
Dù có thể đoán trước được cách làm của Uông Ấn, nhưng khi Uông Ấn thật sự làm như vậy, Đồ Kiêu vẫn khó có thể tin được.
“Uông Ấn, sao ngươi dám? Hoàng thượng nhất định sẽ phát hiện ra ta vẫn còn đang ở Đại An. Các ngươi muốn chiếm được thành Vĩnh Châu, lại còn muốn giữ ta lại. Ngươi không sợ Đại Ung ta dấy binh sao?”
Nếu thật sự giao chiến, hoàng đế của Đại An còn chấp nhận được Uông Ấn nữa không?
Uông Ấn thật sự là gan to tày trời!
Uông Ấn trả lời thẳng vào câu hỏi của y: “Đồ thủ lĩnh, ngươi thấy với tình hình hiện nay của Đại Ung, lại dám dấy binh sao? Phải rồi, có lẽ bổn tướng còn chưa nói cho ngươi biết một tin: Thừa Thái Đế đã ngã bệnh, nửa tháng chưa lên triều.”
Đồ Kiêu lại giãy giụa lần nữa, hét to: “Không thể nào, không thể nào! Đại Ung ta hưng thịnh, hoàng thượng nhất định có thể chống đỡ được.”
Uông Ấn liếc y một cái, như thể nhìn một người chết và không nói gì nữa.
Trong khi Tạ Giới kéo dài thời gian, mật thám ở Đại Ung đã tìm đến Thân Linh Lung, hỏi nàng ta về ý nghĩa câu mật hiệu kia.
Thân Linh Lung không biết ý nghĩa cụ thể của câu mật hiệu, nhưng nàng ta đã cho Uông Ấn một tin tức quan trọng: Có lẽ loại mật hiệu này có liên quan tới ẩn vệ của Đại Ung, bởi vì trước đây nàng ta đã từng nhận kiểu mật hiệu như vậy.
Ẩn vệ của Đại Ung… Thân Linh Lung là người thuộc tầng dưới cùng của ẩn vệ của Đại Ung nên sẽ có những suy đoán về ẩn vệ cũng là điều rất bình thường.
Đồ Kiêu có liên quan tới ẩn vệ sao? Nếu có liên quan, vậy phải liên quan như thế nào mới có thể khiến Thừa Thái Đế dùng thành Vĩnh Châu để đổi lấy y?
Giá trị bằng cả tòa thành... Trừ khi Đồ Kiêu là thủ lĩnh của ẩn vệ, quản lý tất cả ẩn vệ của Đại Ung bố trí ở Đại An, giống như nhóm người mà năm xưa Đại An đã cài cắm vào Đại Ung.
Việc nắm giữ tất cả những đầu mối bí mật hoàn toàn có giá trị ngang ngửa một tòa thành.
Có suy đoán như thế này, Uông Ấn đã biết nên thẩm vấn Đồ Kiêu như thế nào. Quan trọng hơn là mật thám ở Đại Ung còn gửi về một tin tức cực kì khẩn cấp: Thừa Thái Đế bệnh tình nguy kịch, đã hơn nửa tháng chưa lên triều.
Phải rồi, bệnh tình của Thừa Thái đế đã vô phương cứu chữa, cách ngày tạ thế không bao xa nữa.
Khi đi sứ sang Đại Ung, hắn đã biết được tình trạng sức khỏe của Thừa Thái Đế từ chỗ Hạ quý phi, đồng thời vẫn luôn kín đáo chuẩn bị.
Thừa Thái Đế đã quá già. Lần này bị hôn mê, cơ hội sống tiếp của ông ta đã rất mỏng manh. Đây là một chuyện vui đối với Đại An, cũng cho Uông Ấn quyết tâm thực hiện kế hoạch.
Đồ Kiêu giả nhất định sẽ bị vạch trần khi đoàn người Đậu Hiến về tới Đại Ung. Mà Thừa Thái Đế đã hôn mê, cho dù ông ta có thể tỉnh lại, biết Đồ Kiêu là giả thì với tình hình hiện tại của Đại Ung cũng không thể có chuyện dấy binh.
Điểm mấu chốt nhất nằm ở việc Đồ Kiêu là thủ lĩnh của Đại Ung, nắm giữ tin tức tình báo về triều Đại An. Một khi thiếu đi phần tin tức tình báo này, Đại Ung tuyệt đối sẽ không dám có bất cứ hành động khác thường nào.
Uông Ấn nói tiếp: “Đồ thủ lĩnh, bổn tướng đã biết thân phận của ngươi. Bổn tướng đã tóm được ngươi thì không có lý do gì lại không cạy được miệng của ngươi.”
Uông Ấn dặn nhóm người Khánh bá tiếp tục thẩm vấn Đồ Kiêu, còn bản thân hắn thì rời khỏi nơi này, đi gặp Tạ Giới.
“Tạ đại nhân, bổn tướng đã bẩm báo sự thật lên hoàng thượng, chỉ ít ngày nữa là hoàng thượng sẽ có ý chỉ. Năm mươi nghìn binh sĩ này là để đề phòng ngộ nhỡ. Tuy nhiên, bổn tướng đoán rằng Đại Ung sẽ không động đến binh đao.”
Tạ Giới gật đầu, cười ha ha: “Uông tướng quân, bổn quan đã biết. Hơn nữa Đồ Kiêu quả thật đã được Đậu Hiến dẫn đi. Nếu Đại Ung muốn làm gì thì bổn quan sẽ nói Đại Ung lật lọng.”
“Bọn họ thậm chí còn làm cả những chuyện như bao vây tấn công sứ quán thì lật lọng đã là gì? Đến lúc đó, tất cả mọi người ắt hẳn đều đứng về phía Đại An chúng ta.”
Theo quan điểm của Tạ Giới, từ khoảnh khắc Đậu Hiến dẫn Đồ Kiêu rời khỏi thành Vĩnh Châu thì lợi thế đã thuộc về Đại An.
Mới đầu Đậu Hiến không phát hiện ra Đồ Kiêu là giả, vậy Đại An sẽ quyết không thừa nhận. Ngay cả văn bản biện bạch, Tạ Giới cũng đã chuẩn bị xong.
Nhưng có rất nhiều chỗ Tạ Giới nghĩ mãi vẫn không hiểu, bèn hỏi Uông Ấn: “Uông tướng quân, sao tướng quân lại biết được thân phận của Đồ Kiêu và làm thế nào hỏi ra được câu mật ngữ đó?”
Bọn họ dự định đi nước cờ hiểm. Mục Thái Trừng dẫn năm mươi nghìn binh sĩ tới đây là để đề phòng thân phận của Đồ Kiêu bị bại lộ. Nhưng điều ông lo lắng không hề xảy ra, còn suôn sẻ đến mức không thể tưởng tượng được.
Uông Ấn chỉ gật đầu mỉm cười mà không nói gì. Cái gọi là ông trời ưu ái, thật ra đều là do bản thân mình mà thôi. Hắn cài cắm nhiều người ở Đại Ung như vậy, biết được những tin tức này cũng là rất bình thường.
Hiện tại chỉ cần chờ đợi mà thôi.
Chưa đầy ba ngày, tin tức mà hắn đợi đã được truyền đến.