Khi Cố Chương nghe thấy Vi hoàng hậu từ chối gặp mình thì hơi sững người, sau đó cảm giác không lành càng rõ ràng hơn.
Thấy vẻ mặt lo âu của Cố Chương, Tống Loan liền cất lời an ủi: “Tướng công, có lẽ Hoàng hậu nương nương chỉ là không có thời gian rảnh mà thôi. Việc này không nói lên điều gì hết. Có phải tướng công đã nghĩ nhiều rồi không?”
Cố Chương lắc đầu, không để vào tai những lời an ủi của Tống Loan.
Hoàng hậu nương nương từ chối gặp hắn vào lúc này, đương nhiên không phải là bởi vấn đề rảnh rỗi gì đó.
Bà ta đang không hài lòng bởi vì lúc trước hắn đã khuyên bà ta đừng kết làm đồng minh với Ngu Đản Chi, có lẽ điều này đã khiến bà ta tức giận.
Bây giờ Ngu Đản Chi đã bỏ mạng, quả thật đã trói chặt được Uông Ấn, hoàng hậu vì thế mà cho rằng hắn có tầm nhìn kém.
Thế nhưng, hiện tại Uông Ấn vẫn còn là đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ và chưa nhận được bất cứ sự xử phạt nào từ hoàng thượng. Hoàng hậu nương nương có thể chắc chắn rằng việc bà ta kết đồng minh với Ngu Đản Chi là đúng hay sao?
Theo như Cố Chương thấy, phủ Thừa Ân Công làm việc nóng vội như vậy, còn chưa nói chính xác được cuối cùng sự việc sẽ ra sao.
“Thế thì thiếp lại gửi thỉnh cầu đến cung Khôn Ninh lần nữa nhé?” Tống Loan nói tiếp, cũng có phần nôn nóng trong lòng.
Nàng ta cảm thấy rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, lại sợ rằng sự bất mãn của hoàng hậu sẽ ảnh hưởng tới nhà họ Cố.
Hai năm trước, nàng ta đã sinh được một cậu con trai, còn quản việc trong nhà họ Cố, nhận được những lời khen ngợi từ trên xuống dưới trong nhà họ Cố. Nàng ta đã tạo được chỗ đứng vững chắc.
Nếu nói còn điều gì không vừa lòng thì đó chính là thái độ của Cố Chương đối với nàng ta.
Không phải là Cố Chương không tốt với nàng ta. Hắn coi trọng và tin tưởng nàng ta, cũng rất thương yêu đứa con trai do nàng ta sinh ra. Ngay cả hai nàng thiếp bên cạnh hắn cũng chỉ được nạp sau khi nàng ta gật đầu đồng ý.
Trong con mắt của những người khác, Cố Chương đã đủ tốt với nàng ta. Không biết có bao nhiêu vị phu nhân lấy làm ngưỡng mộ, nói rằng Tống Loan có phúc lớn khi gả cho công tử Thanh Yến.
Nhiều lúc, bản thân Tống Loan cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Suy cho cùng, nàng ta đã có được những gì mà người khác cực kì khao khát.
Có điều, không biết tại sao mà nàng ta luôn nhớ về đêm hội hoa đăng tết Nguyên Tiêu năm ấy.
Nàng ta sẽ luôn nhớ tới thần sắc lạ lùng của Cố Chương đêm hôm đó.
Và có lẽ nghĩ nhiều hơn cả là bóng dáng đỏ rực xinh đẹp chói mặt kia, dần dần trở thành cái gai trong lòng nàng ta, cứ thế cắm sâu dần theo thời gian, không tài nào nhổ ra được.
Nó luôn khiến nàng ta cảm thấy hạnh phúc của mình thiếu mất chút gì đó.
Tuy nhiên, người nọ đã hơn bốn năm không xuất hiện, nàng ta cũng sắp không bận tâm tới người đó nữa.
Không ngờ Nhạn Tây Vệ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Uông Ấn và người đó sẽ trở về. Họ còn chưa về đến Kinh Triệu mà Cố Chương đã đứng ngồi không yên thế này.
Có thể thấy được hai người đó có ảnh hưởng sâu sắc với hắn đến mức nào. Nếu hai người họ về tới Kinh Triệu, liệu chồng nàng ta có gặp lại người kia không? Liệu chồng nàng ta có dính dáng gì đến người kia không?
Những điều không thể nói ra miệng này khiến Tống Loan đầy lo lắng đối với tình hình tiếp theo trong triều.
Hoàng hậu có thể ngăn cản hai người đó trở về không? Nếu hoàng thượng trực tiếp ra lệnh xử tử họ luôn thì tốt. Như thế, nàng ta có thể thật sự nhổ được cái gai trong lòng.
Đáng tiếc…
“Không cần, ta đi xin gặp thẳng Quốc Công gia. Hiện giờ chỉ có thể đợi Hoàng hậu nương nương bớt giận. Phu nhân không cần phải lo lắng.” Cố Chương từ chối đề nghị của Tống Loan.
Nói xong, hắn liền đứng lên, chuẩn bị đi tới phòng khách viết bái thiếp.
Tống Loan muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Nàng ta nhìn bóng lưng hắn rời đi, ánh mắt liên tục thay đổi, cuối cùng ngưng tụ thành sự bất đắc dĩ sâu sắc.
Luôn là như vậy… Công tử Thanh Yến người cũng như tên, một lòng hy vọng thiên hạ thái bình, luôn ở lì trong thư phòng, đặt hết tất cả tâm trí vào chuyện triều chính.
Tống Loan mong muốn có thể nói những lời riêng tư, thân thiết với chồng mình, giống như bao đôi vợ chồng khác… . Chương mới nhất tại * TRÙM truyện. C O M *
Sau khi Cố Chương đi tới thư phòng, hồi lâu vẫn chưa viết bái thiếp. Hoàng hậu nương nương không muốn gặp hắn, vậy thái độ của phủ Thừa Ân Công thì sao?
Bọn họ đều cho rằng hiện giờ là thời cơ tốt nhất để đối phó với Uông Ấn, nếu nghe thấy những lời nói không thích hợp của hắn, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy nực cười mà thôi.
Song Uông Ấn há lại là người dễ đối phó như thế?
Trong những năm qua, Cố Chương hết sức chú ý đến mọi hành động của Uông Ấn. Luận về hiểu rõ Uông Ấn, hắn tự nhận bản thân là người thứ nhất, thứ hai trong số các quan viên tại Kinh Triệu.
Trước kia, Uông Ấn cũng đã từng vài lần gặp phải nguy cơ, dù đã đứng bên mép bờ vực, chỉ còn một bước nữa là rơi ra ngoài nhưng cuối cùng vẫn có thể bình an vô sự.
Một lần thì không là gì, tuy nhiên rất nhiều lần đều như vậy. Đây không phải là may mắn và trùng hợp, mà chứng tỏ bản lĩnh của Uông Ấn quả thật phi phàm.
Ngu Đản Chi dùng cái chết của bản thân để đặt bẫy, việc này thật sự có thể vây khốn Uông Ấn sao?
Cố Chương cảm thấy rất khó thành công.
Uông Ấn là người tuyệt đối không thể xem thường. Nhưng Uông Ấn sắp trở lại Kinh Triệu, vậy phu nhân của Uông Ấn cũng sẽ về cùng thì phải?
Cố Chương nghĩ về Diệp Tuy, nhớ tới khuôn mặt diễm lệ rực rỡ giống như vầng thái dương, khiến người ta không thể dời mắt.
Kể ra cũng lạ, rõ ràng hắn không có tâm tư quyến luyến gì với nàng, cũng chưa từng cố ý tơ tưởng đến nàng, nhưng lại không quên được dáng vẻ của nàng?
Sau ba, bốn năm, dung mạo của nàng có thay đổi không, hay vẫn hớp hồn người khác như vậy?
Nếu năm đó Diệp An Thế không từ chối lời đề nghị kết thông gia của nhà họ Cố thì vốn hắn và nàng đã có thể nên duyên vợ chồng.
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của Cố Chương.
“Thiếu gia, phủ Thừa Ân Công chuyển lời tới, mời thiếu gia đến đó ngay bây giờ.” Người hầu thân cận thở hổn hển, bẩm báo với Cố Chương.
Hắn đang định đi xin gặp Thừa Ân Công thì không ngờ lại nhận được lời nhắn, thật quá đúng lúc.
Sau khi Cố Chương đến phủ Thừa Ân Công, mới biết những dự đoán không lành trong lòng hắn cuối cùng đã thành sự thật.
Hoàng thượng lại triệu Thập hoàng tử đến điện Tử Thần, còn khiển trách một hồi, đồng thời phạt thuộc quan của phủ Thập hoàng tử ba tháng lương bổng, một số thuộc quan còn bị phạt đánh bằng gậy.
Ngoài ra, còn mượn đủ các cớ không thể giải thích được, trách phạt con em của phủ Thừa Ân Công một trận.
Hiển nhiên là không cần phải nói nhiều về lí do hoàng thượng làm như vậy. Đây rõ ràng là đang bất mãn với phủ Thừa Ân Công nên cố ý “chỉnh”.
Cố Chương ngẫm nghĩ rồi đề nghị: “Quốc Công gia, trước mắt chỉ có thể yên lặng quan sát tình hình. Trong quá khứ, Uông Ấn đã đắc tội với rất nhiều người. Phủ Thừa Ân Công thực sự không nên ra mặt.”
Vi Thịnh gật đầu, sắc mặt u ám, nhưng từ đầu chí cuối luôn lấn cấn.
Ông ta cùng lắm mới chỉ hơi có hành động thôi mà hoàng thượng đã đề phòng như vậy…
Ông ta không biết rằng chờ đợi phủ Thừa Ân Công không chỉ dừng ở sự “chấn chỉnh” này.