Thấy Thang Nguyên tới, nét mặt Vĩnh Chiêu Đế rõ ràng thư thái hơn phần nào: “Bản Chính, khanh cầu kiến muộn thế này là có chuyện gì quan trọng vậy?”
Sau khi cửa cung được khóa lại, nếu không có chuyện lớn mang tầm quốc gia thì bá quan đều không thể vào cung, nếu không sẽ quy vào tội nặng.
Thang Nguyên có thể xuất hiện tại đây, đương nhiên là có nguyên nhân.
Chỉ qua cách xưng hô của Vĩnh Chiêu Đế là có thể thấy được sự thân thiết, có thể thấy được địa vị của Thang Nguyên trong lòng hoàng thượng.
Thang Nguyên khom người, cung kính đáp: “Hoàng thượng, thần nghe nói đã chặn được báo cáo bí mật của Đại Ung, vì vậy tới đây để xin chỉ thị của hoàng thượng. Chuyện này nên giải quyết thế nào cho ổn thỏa?”
Vĩnh Chiêu Đế thoáng nhìn Thang Nguyên với vẻ mặt một lời khó nói hết, dường như không ngờ ông đến đây là vì việc này, lại như thể đúng ra phải như thế.
Ngay sau đó, ông ta nói: “Hàn Châu Tiết đã bẩm báo với khanh chuyện này?”
“Là lão thần nghe được tin tức từ chỗ Nhân nhi. Vốn dĩ người nên đến đây tối nay là Nhân nhi, nhưng lão thần cũng đã rất lâu rồi không gặp hoàng thượng, nên thay Nhân nhi đến đây.” Thang Nguyên đáp.
“Nhân nhi” mà ông ta nói tới dĩ nhiên chính là con trai của ông ta, thế tử Thang Nhân của phủ Hộ Quốc Công.
Thang Nguyên có thể vào cùng giữa đêm khuya không phải bởi vì ông là Hộ Quốc Công, càng không phải bởi vì ông có địa vị cực kì cao trong lòng Vĩnh Chiêu Đế, mà là bởi vì phủ Hộ Quốc Công vẫn luôn quản lý lực lượng ám vệ của Đại An.
“Ám vệ” chính là không thể công khai, cũng chính là lí do này mà Thang Nguyên và Thang Nhân có thể vào cùng lúc đêm hôm khuya khoắt.
Ám vệ của Đại An, nói chính xác hơn là ám vệ của hoàng tộc Trịnh thị, là lực lượng bí mật được thái tổ lập quốc để lại, chỉ phục vụ hoàng tộc Trịnh thị và bảo vệ an toàn cho hoàng tộc Trịnh thị.
Năm xưa, khi Vĩnh Chiêu Đế tiếp nhận lực lượng ám vệ này từ tay tiên đế, thủ lĩnh của ám vệ là Thang Nguyên. Còn hiện tại, thủ lĩnh của ám vệ là Thang Nhân.
Hơn ba mươi năm trước, phủ Hộ Quốc Công tranh đấu với kẻ thù nên để mất con gái duy nhất. Cùng với việc quận chúa Trọng Bích trở lại phủ Hộ Quốc Công, chuyện cũ này dần dần được nhiều người biết đến.
Tuy nhiên, không ai biết rốt cuộc thì kẻ địch của phủ Hộ Quốc Công là gì.
Thật ra, chính là bởi vì tranh giành vị trí thủ lĩnh của lực lượng ám vệ này.
Hơn ba mươi năm trước, Đại An vẫn chưa có Đề Xưởng cũng như Nghi Loan Vệ, còn ám vệ với quy mô to lớn là lực lượng bí mật nhất và đáng tin cậy nhất của đế vương.
Mặc dù hiện tại quy mô của lực lượng này không bằng với lúc trước, nhưng vẫn là lực lượng bí ẩn nhất. Trong triều có không quá ba người biết được thủ lĩnh ám vệ là ai.
Cho nên năm đó khi nghe thấy thỉnh cầu của Uông Ấn tại Nhạn Tây Vệ, Thang Nhân mới hoảng hốt và suýt nữa nảy sinh ý định giết người.
Suy cho cùng, tác dụng chủ yếu nhất của ám vệ nằm ở chữ “bí mật”, nếu bị người khác biết được thống lĩnh của ám vệ Đại An là phủ Hộ Quốc Công thì ám vệ và các lực lượng bảo vệ khác có gì khác nhau?
Lúc ấy, Thang Nhân lập tức nhớ ra Uông Ấn là đốc chủ Đề Xưởng, nên việc hắn biết được chuyện này thật ra cũng không phải là điều khiến người ta khó bề chấp nhận.
Trong hơn ba mươi năm qua, phủ Hộ Quốc Công luôn xử sự rất khiêm tốn trong triều, một là bởi vì đã để mất con gái vào năm đó, hai là bởi vì chịu trách nhiệm quản lý ám vệ. . Xin hãy đọc truyện tại -- TRÙMTRUY ỆN. c om --
Nếu gia tộc như phủ Hộ Quốc Công nắm giữ thực quyền trong triều thì chắc chắn là mọi hành động đều sẽ thu hút sự chú ý. Cho dù có cố che giấu đến đâu thì cũng sẽ để lộ ra một vài manh mối. Vì trách nhiệm quản lý ám vệ này mà bọn họ chỉ có thể càng ngày càng im hơi lặng tiếng.
Thang Nguyên tuổi tác đã cao, thủ lĩnh ám vệ hiện nay là Thang Nhân. Hàn Châu Tiết là một trong số các ám vệ, là thuộc hạ của Thang Nhân.
Nghe Thang Nguyên nói vậy, Vĩnh Chiêu Đế chỉ vô thức đè tay lên tấu chương mà không nói lời nào.
Một hồi lâu sau, ông ta mới hỏi: “Bản Chính, khanh nghĩ thế nào về bức mật báo này?”
Thang Nguyên khom người, kính cẩn nói: “Hoàng thượng, Hàn Châu Tiết nói bức mật báo quả thật là lấy được từ chỗ ẩn vệ của Đại Ung. Về phần nội dung bên trong là thật hay giả, thần cảm thấy không có gì to tát. Nhưng thần biết, Đại Ung chắc chắn là muốn Đại An chúng ta hỗn loạn.”
Dứt lời, ông ngẩng đầu lên nhìn Vĩnh Chiêu Đế và hỏi lại: “Hoàng thượng, hoàng thượng nghĩ đế nào về việc này?”
Thang Nguyên mang vẻ mặt cung kính, im lặng chờ đợi chỉ thị của Vĩnh Chiêu Đế, nhưng trong đầu lại liên tục cân nhắc từng chi tiết trong bức mật báo.
Báo cáo bí mật đó đúng là lấy được từ trên người ẩn vệ của Đại Ung. Nhưng nội dung được viết bên trong lại là “tác phẩm” của Thang Nhân.
Sau khi nhận được lá thư xin giúp đỡ của Diệp Tuy, Thang Nguyên nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định giúp Uông Ấn, chí ít phải giữ được mạng của hắn.
Do đó mới có chuyện Thang Nhân sắp xếp bức mật báo, sau đó bị Hàn Châu Tiết chặn bắt được.
Năm đó, khi đi sứ sang Đại Ung để tiếp quản ám vệ của Đại An được bố trí tại Đại Ung, Hàn Châu Tiết đã có một thời gian tiếp xúc với Uông Ấn, trong lòng vô cùng kính trọng và khâm phục Uông Ấn. Thang Nhân biết rõ điều này.
Là thủ lĩnh ám vệ, còn là cấp trên của Hàn Châu Tiết, năng lực quan sát của Thang Nhân cực kì nhạy bén. Chỉ nghe Hàn Châu Tiết nhắc tới Uông Ấn hai lần là ông ta có thể suy đoán chính xác thái độ của Hàn Châu Tiết.
Hàn Châu Tiết kính trọng và khâm phục Uông Ấn, nên đương nhiên sẽ bẩm báo chuyện bức mật báo lên hoàng thượng, đồng thời nói đỡ cho Uông Ấn.
Thế nhưng, báo cáo bí mật đã được trình lên đế vương, hắn cũng đã nói đỡ cho Uông Ấn mà hoàng thượng vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, nên Thang Nguyên bèn đi gặp đế vương.
Ông không nói thẳng những lời cầu xin thay cho Uông Ấn, nhưng Vĩnh Chiêu Đế đã nghe ra được ý này, không khỏi cau mày nói: “Bản Chính, khanh… đang cầu xin thay cho Uông Ấn? Là vì con gái của khanh sao?”
Thang Nguyên khom người thấp hơn, giọng nói có phần nặng trĩu: “Hoàng thượng, con gái của thần có thể trở về được, đúng là may mắn nhờ có Uông Ấn. Thần quả thật nợ Uông Ấn một ân tình. Nhạn Tây Vệ là đất phúc đối với nhà họ Thang. Thần thực sự không muốn nhìn thấy nơi đó trở nên nhiễu nhương. Thần sẽ không vì tình cảm riêng mà làm việc thiên tư, nếu không thì đã không có chuyện của ba mươi năm trước…”
“Đúng là thần muốn trả ơn, nhưng thần lại càng muốn báo đáp nước hơn. Giết một Uông Ấn thì có khó gì? Chỉ cần hoàng thượng lập tức ra ý chỉ thì đầu Uông Ấn lìa khỏi cổ chỉ là chuyện trong nháy mắt. Chẳng lẽ Uông Ấn còn dám phản kháng sao? Tuy nhiên, hiện giờ giết Uông Ấn không có gì tốt cho nước nhà. Thần khẩn cầu hoàng thượng nghĩ lại.”
Giờ phút này, Thang Nguyên cảm thấy may mắn là việc báo ân và báo đáp nước nhà không mâu thuẫn với nhau trong chuyện này.
Bằng không… thì ông cũng không biết nên làm thế nào.
Vĩnh Chiêu Đế vẫn đè tay lên tấu chương, không đáp lời Thang Nguyên.
Không biết vì sao, ông ta sực nhớ tới chuyện Cửu hoàng tử tố cáo Thập hoàng tử, nhớ tới những việc mà phe cánh của hoàng hậu đã làm…
Lẽ nào, thật sự giống như Thang Nguyên nói, không thể giết Uông Ấn vào lúc này?