Uông Xưởng Công

Chương 790



Lúc nghe thấy mệnh lệnh của Vĩnh Chiêu Đế, Cầu Ân và Ngụy Li Cung có mặt trong điện Tử Thần đang chỉ hận không thể biến mất liền giật thót trong lòng, khó mà phản ứng kịp.

Cách chức, cầm tù? Đây là cách xử lí của hoàng thượng sao?

Sắc mặt Cầu Ân hơi thay đổi, lòng chùng xuống, bàn tay cầm phất trần run lên, gần như sắp không kìm nén được mà đứng ra cầu xin cho Uông Ấn.

May thay, khi Cầu Ân sắp có hành động thì nghe thấy Uông Ấn ho một tiếng.

Chính tiếng ho này đã khiến Cầu Ân dừng hành động, đồng thời khiến Ngụy Li Cung lấy lại tinh thần từ trong sự kinh ngạc.

Vĩnh Chiêu Đế lại hô to lần nữa: “Ngụy Li Cung, không nghe thấy mệnh lệnh của trẫm sao? Nhanh chóng gọi binh sĩ Tả Dực Vệ vào đi!”

“Vâng! Thần tuân chỉ!” Nguy Cung Li giật mình, vô thức đáp lời, chỉ cảm thấy da đầu sắp nổ tung.

Hoàng thượng đã ra lệnh, đương nhiên là hắn phải tuân theo mệnh lệnh, nhưng cầm tù Uông tướng quân, việc này, việc này…

Song Uông Ấn đã từ từ khom người, bình thản nói: “Tạ ơn hoàng thượng! Thần tuân chỉ!”

Cách chức, cầm tù… Hoàng thượng còn có thể ra mệnh lệnh như thế này trong cơn thịnh nộ, có thể thấy được từ đầu chí cuối ông ta vẫn còn lí trí và sẽ không giết hắn.

Vậy thì phỏng đoán của hắn trước khi vào cung đã chắc chắn.

Với tình hình hiện nay, bất kể hắn làm gì, hoàng thượng cũng sẽ không giết hắn, hắn sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.

Về phần bị cách chức, đây là kết quả mà hắn đã nghĩ tới khi vẫn còn đang ở Nhạn Tây Vệ. Nếu không, hắn đã không sắp xếp cẩn thận cho những tướng lĩnh kia, để mỗi tướng lĩnh đều ngồi ở trí thích hợp nhất để bảo vệ sự yên ổn của Nhạn Tây Vệ.

Còn việc cầm tù… Ở Đại An này, ai có thể nhốt được hắn đây?

Phủ nhà họ Uông là nhà của hắn, có người nhà của hắn, bản thân sẽ chỉ cảm thấy thoải mái và dễ chịu khi ở trong phủ, sao phải chịu nỗi khổ giam cầm cơ chứ?

Cho nên, tạ ơn hoàng thượng!

Giữ được tính mạng, hơn nữa còn giãi bày lòng mình với hoàng thượng, đã thực hiện được bước đầu tiên mà hắn muốn làm, còn có thể yên ổn ở trong phủ nhà, tạm thời tránh những mưa gió trong triều. Chẳng lẽ đây không phải là ân huệ to lớn của đế vương sao?

Binh sĩ Tả Dực Vệ nhanh chóng tiến vào điện Tử Thần, nhưng không một ai dám đến gần Uông Ấn chứ đừng nói đến việc áp giải hắn.

Trái lại, Uông Ấn chắp tay hành lễ với Vĩnh Chiêu Đế lần nữa và nói: “Hoàng thượng, vậy thần sẽ ở trong phủ, không ra ngoài. Chỉ mong hoàng thượng mạnh khỏe, nước nhà mãi mãi vững bền. Ngụy phó tướng quân, vất cả cho các vị rồi!”

Dứt lời, hắn liền giơ tay về phía Ngụy Li Cung, làm bộ để mặc cho Tả Dực Vệ xử lí.

Hành động phối hợp này của Uông Ấn khiến cơn giận của Vĩnh Chiêu Đế tiêu tan phần nào, nhưng ánh mắt ông ta vẫn như thể đang phun lửa.

Lần này, Ngụy Li Cung thật sự lấy lại tinh thần, im lặng đi đến gần Uông Ấn rồi khóa cánh tay của hắn, ánh mắt đầy vẻ khó xử.

Giữa Tả Dực Vệ và Đề Xưởng có nhiều điều bất hòa, nhưng trải qua vụ việc viếng hoàng lăng ở Mậu Lĩnh, Ngụy Li Cung đã biết được một cách đầy đủ Uông Ấn là người như thế nào, trong lòng cũng thêm kính trọng.

Lẽ nào một đại tướng quân có thể khiến Nhạn Tây Vệ hùng mạnh vượt xa tất cả các Vệ khác trong thời gian bốn năm, lại thật sự làm những việc như sát hại binh sĩ và giám quân sao?

Tuy nói tướng lĩnh trong quân ngũ không hiểu tình hình trong triều bằng quan văn, nhưng Ngụy Li Cung lại không hẳn là hoàn toàn không biết gì về những bí mật trong triều.

Nhạn Tây Vệ liên tục xảy ra nhiều chuyện như vậy, rõ ràng là có người đang chĩa mũi nhọn vào Nhạn Tây Vệ, nhằm vào Uông tướng quân. Song, hoàng thượng…

Cuối cùng hoàng thượng vẫn ra lệnh cách chức và giảm lỏng Uông tướng quân. Ngụy Li Cung không thể xen vào kết quả này. Có điều, nó thật sự tốt cho Đại An sao?

Ngụy Li Cung không biết, những gì hắn có thể làm được là cùng với binh sĩ Tả Dực Vệ giải Uông Ấn về phủ nhà họ Uông ở thành Tây.

Khi nhìn thấy Uông phu nhân với khuôn mặt diễm lệ như mặt trời chói lóa, nhìn thấy nàng mỉm cười đón Uông tướng quân vào trong phủ, Ngụy Li Cung bỗng nhiên cảm thấy có lẽ kết quả này cũng không phải là quá tồi tệ đối với Uông tướng quân.

Diệp Tuy cười nhẹ, nhìn Uông Ấn và nói: “Đại nhân, sự việc đã có kết quả rồi?”

Uông Ấn gật đầu, thản nhiên đáp: “Ừ, bị cách chức, giam lỏng trong phủ, không cho gọi thì không được ra ngoài.”

Nghe hắn nói xong, nụ cười trên mặt nàng càng tươi hơn: “Đại nhân, hoàng thượng… xem như vẫn phúc hậu thì phải?”

Kết quả này là một trong những kết quả mà họ đã dự đoán, tuy không tốt lắm nhưng cũng không quá xấu. Tóm lại, Uông Ấn vẫn còn sống, những cái khác đều có thể từ từ, đúng không?

Nàng bèn nói: “Đại nhân, ở trong phủ rất tốt, đúng lúc chúng ta cũng cần nghỉ ngơi.”

Uông Ấn cũng cười, biết nàng đã hiểu ý của hắn, nét mặt trở nên vui vẻ: “Đúng thế, không vội, không vội.”

Vẫn chưa tới thời điểm dùng đến những người mà hắn bố trí ở lại Kinh Triệu.

Từ trước tới nay, mọi động tĩnh trong điện Tử Thần luôn được tất cả mọi người chú ý. Nhất là sau khi Vĩnh Chiêu Đế cho triệu Uông Ấn vào cung, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào nơi đó.

Chẳng mấy chốc, chuyện Uông Ấn bị cách chức, bị giam lỏng đã từ trong điện Tử Thần truyền ra ngoài.

Sau khi nghe được kết quả này, Hiền phi không khỏi thở dài, nói: “Bổn cung vẫn đánh giá thấp về Uông Ấn.”

Cho đến bây giờ, bà ta đã cố gắng hết sức để phỏng đoán bản lĩnh của Uông Ấn, nhưng vẫn đánh giá thấp về hắn. Kết quả đó quả thật khiến bà ta cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Ngu Đản Chi lấy cái chết để đặt bẫy, cả nhà họ Ngu bị giết sạch, nhưng chỉ đổi lại bằng việc Uông Ấn bị cách chức, bị giam lỏng. Thật đáng tiếc, thật quá đáng tiếc…

Vốn dĩ, trải qua những chuyện này là có thể lấy luôn tính mạng của Uông Ấn. Không ngờ…

Hoàng thượng trước sau vẫn giữ lại tính mạng của hắn. Nói đến cùng là bởi vì thế cuộc trong triều hay là vì… Vi hoàng hậu quá ngu xuẩn…