Uông Xưởng Công

Chương 792



Khi Trịnh Vi đang định xuất phát để vào cung thì nhận được mật thư của Uông Ấn gửi tới.

Sau khi đọc xong lá thư, vẻ mặt Trịnh Vi không thay đổi nhiều, nhưng bà lập tức dặn Triệu Phụng không cần phải chuẩn bị nữa.

Phò mã Tề Thích Chi không hỏi Uông Ấn đã viết gì trong thư, nhìn vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt của bà dần dần tiêu tan, ông cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm.

Vợ của ông là người trong hoàng tộc, cả đời đều trải qua những cuộc đấu đá trong triều. Song ở cái tuổi già này, sau khi cơ thể bà đã bị thương nặng vì bị trúng độc, ông vẫn hy vọng bà có thể an hưởng tuổi già, không cần phải lo lắng hết lòng vì chuyện triều chính nữa.

Mặc dù ông biết hy vọng này là không thể, nhưng tình hình triều chính chỉ hơi dịu xuống và ngừng lại chút thôi thì ông đã cảm thấy rất tốt rồi.

Cuối cùng Trịnh Vi vẫn không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười với Tề Thích Chi.

Nếu Uông Ấn đã có sự cân nhắc và thu xếp được đường lui thì bà không cần phải sốt ruột nữa.

Có lẽ với tình hình hiện giờ, việc Uông Ấn ở trong phủ không ra ngoài, trái lại còn có thể tránh được đủ loại thâm hiểm khó lường của triều cuộc.

Có điều, việc Uông Ấn muốn chấp chưởng lại Đề Xưởng còn khó hơn lên trời, liệu chuyện này có được hay không?

Khi Mục Thái Trừng nhận được ý chỉ được thăng chức lên làm đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ, ông chỉ trầm giọng nói với nội thị đến tuyên chỉ rằng: “Tạ ơn hoàng thượng!”

Thật sự thì ông không hề có cảm giác vui vẻ trong lòng, còn phải cố gắng kìm nén mới không để lộ vẻ buồn bã ra mặt.

Được thăng chức lên làm đại tướng quân, đây nên là chuyện vui to lớn đối với Mục Thái Trừng, nhưng lúc này lòng ông chỉ cảm thấy nặng nề.

Tất cả là vì đến cùng với ý chỉ thăng chức này là một ý chỉ cách chức khác.

Đại tướng quân Uông Ấn bị cách chức. Mục Thái Trừng từ tạm thời giữ chức đại tướng quân, được thăng lên làm đại tướng quân.

Trước khi rời khỏi Nhạn Tây Vệ, Uông Ấn đã nói riêng với ông về kết quả này, còn dặn ông chuẩn bị đầy đủ. Nhưng khi thật sự nhận được thánh chỉ, ông mới phát hiện ra bản thân không thể bình tĩnh, càng không thể vui cho được.

Các tướng lĩnh Nhạn Tây Vệ đều biết đến công lao của đại tướng quân, dân chúng của đạo Nhạn Tây cũng đều biết điều đó, vậy mà triều đình và hoàng thượng lại có thể không biết sao?

Tất nhiên là triều đình và hoàng thượng có biết, nhưng đại tướng quân vẫn bị cách chức, bởi vì liên quan đến việc Trấn Quốc Công - Ngu Đản Chi bị ám sát.

Hiện tại vẫn chưa tìm được toán cướp đã xuất hiện một cách lạ lùng, chưa tìm được hung thủ đã giết sạch cả nhà họ Ngu, nhưng Uông đại tướng quân thì đã bị hoàng thượng định tội.

Bá quan trong triều có thể mắt điếc tai ngơ với chuyện này, không ai ra mặt vì chuyện này. Nhưng tướng sĩ Nhạn Tây Vệ thì sao?

Trong sảnh Nghị Sự, rất nhiều tướng lĩnh để lộ vẻ đau buồn và phẫn nộ, có một số tướng lĩnh thì siết chặt nắm tay, mu bàn tay nổi gân xanh.

“Mục phó... Mục đại tướng quân, tất cả chúng ta đều sẵn lòng cầu xin cho Uông tướng quân, chúng ta nên làm như thế nào?” Một tướng lĩnh không kìm được bèn nói ra tiếng lòng của rất nhiều tướng lĩnh, và cũng là tiếng lòng của những binh sĩ trên thao trường.

Mục Thái Trừng đưa mắt nhìn khắp sảnh Nghị Sự một lượt, nhớ lại những sắp xếp và về những kỳ vọng mà hắn đã nói trước khi rời đi.

Nhạn Tây Vệ không phải là Nhạn Tây Vệ của Uông Ấn mà là Nhạn Tây Vệ của Đại An, mong các vị đừng quên canh phòng bảo vệ và luôn ghi nhớ sự tiếc thương.

Mục Thái Trừng đặt thánh chỉ xuống, tất cả nỗi lòng đều lắng xuống: “Hoàng thượng đã ra ý chỉ, chúng ta thân là tướng lĩnh nên đương nhiên phải tuân theo ý chỉ của hoàng thượng. Các vị, hãy nhớ kĩ điều này trong lòng.”

“Nhưng mà…” Có tướng lĩnh vô thức buột miệng thốt lên.

“Không nhưng nhị gì hết!” Mục Thái Trừng quát lên và lại nhìn những tướng lĩnh có mặt tại đây một lần nữa bằng thái độ cứng rắn.

“Các vị tuyệt đối phải nhớ kĩ những lời nói của Uông đại tướng quân trước khi rời đi. Bảo vệ Nhạn Tây Vệ, quý trọng con dân Đại An, đây chính là sự kỳ vọng của Uông đại tướng quân. Nếu chúng ta muốn tốt cho Uông đại tướng quân thì phải giữ vững Nhạn Tây Vệ, giữ vững tấm lá chắn kiên cố nhất của nước nhà!”

Chúng tướng lĩnh trầm mặc hồi lâu, đủ loại cung bậc cảm xúc hiện rõ trên nét mặt họ, cuối cùng chỉ còn lại sự kiên định.

“Vâng, chúng ta sẽ làm theo lời dặn của Uông đại tướng quân. Mạt tướng sẽ dẫn binh sĩ tiếp tục đi điều tra về những tên cướp kia, nhất định phải tìm ra tung tích của bọn chúng, làm sáng tỏ sự thật!” Phó tướng quân tân nhiệm Lâm Triệu Hùng nói.

Còn các tướng lĩnh khác cũng nhớ tới chức trách của mình, mọi khó chịu trong lòng đều hóa thành sự kiên định.

Trong một trấn nhỏ nào đó của phủ Tùng Giang tại đạo Giang Nam xa xôi, một ông già đầu tóc bạc phơ nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Thiều nhi, con nói là… bị cách chức và cầm tù sao?”

“Vâng thưa cha. Ý chỉ đã được ban ra. Cách chức, cầm tù tại thành Tây.” Một người đàn ông trung niên tướng mạo nho nhã nhỏ giọng đáp, còn thoáng nhìn xung quanh.

“Cách chức, cầm tù…” Ông già lẩm bẩm, không nhìn ra được vui hay buồn trên khuôn mặt đầy nếp nhăn.

Người đàn ông trung niên ngẫm nghĩ một lát rồi xin chỉ thị của ông già: “Cha, vậy chúng ta có nên làm gì đó không?”

Ông già trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng lắc đầu nói: “Không cần làm gì cả, không cần làm gì hết, chúng ta chỉ cần dạy dỗ những đứa trẻ này cho tốt là đủ rồi.”

Năm đó, người nọ đã nói sự bất khuất thật sự không phải là khảng khái chịu chết mà là không sợ hãi tìm đường sống mới có hy vọng, mới có niềm tin. Nay người nọ cũng trải qua tình cảnh giống ông hồi đó, chắc hẳn trong lòng người nọ cũng nghĩ như vậy.

Người như thế, cho dù bị cách chức và cầm tù thì đã sao?

Chỉ cần người nọ vẫn còn sống là được, tương lai sẽ có hy vọng.

Nghĩ tới đây, ông già nở nụ cười, giọng nói lại trở nên vui vẻ: “Thiều nhi, chúng ta đi thăm lũ trẻ ở trường tư thục đi, tạm thời không cần phải để ý đến những cái khác.”

Điều ông cần làm là gieo những hạt giống bất khuất này vào trong lòng những đứa trẻ.

Những hạt giống cắm rễ trong lòng những đứa trẻ, chỉ cần gặp mưa gió và ánh nắng thích hợp, cuối cùng sẽ có một ngày tách hạt chui ra, sẽ trưởng thành thành những cây đại thụ chọc trời.

Như vậy mới không uổng công người nọ đã cố gắng hết sức để cứu được bọn họ.

Kinh Triệu xa xôi, Giang Nam chính là mảnh đất bọn họ gieo hạt cắm rễ…

Tại Kinh Triệu, tất cả mọi người đều đang quan sát động tĩnh của phủ nhà họ Uông, nhưng là quan sát từ phía xa vì không ai dám chọc giận hoàng thượng vào lúc này.

Cầm tù chính là không ra ngoài được, cũng không thể vào bên trong được, đúng không?

Nhưng ngày hôm nay, dưới tất cả những ánh mắt đang nhìn chằm chằm trong góc tối, có một người đã đến thăm phủ nhà họ Uông, và được người gác cổng Ninh An cung kính mời vào.