Lương đệ Chu thị của thái tử đã chết, chết một cách lặng lẽ và khó hiểu.
Không ai biết nàng ta chết như thế nào, chỉ biết sau khi nàng ta nằm xuống ngủ trưa thì không tỉnh lại nữa.
Trịnh Trọng không biết bản thân đã đi đến trắc điện như thế nào. Khi nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm trước đây giờ đã biến thành trắng bệch, hắn không kìm lòng được mà kêu lên kinh hãi, cả người lảo đảo chực ngã.
Chu thị là người mà hắn yêu chiều nhất. Mấy năm nay, người luôn bầu bạn bên cạnh hắn vẫn luôn là Chu thị. Nhưng nay nàng ta đã chết, còn chết trong tình thế nguy cấp mà khác thường… Trịnh Trọng không buồn nghĩ đến chuyện thương xót cho nàng ta. Giờ phút này, hắn gần như sắp chìm ngập trong nỗi sợ hãi.
Đây là cái chết giết người bịt miệng. Với cái chết của nàng ta, cho dù vụ tham ô của vận chuyển bằng đường thủy không hề liên quan tới hắn thì hắn cũng khó mà rũ sạch.
Hắn đã hiểu ra đây là “liên hoàn kế”, nhưng hiểu ra thì có ích gì? Hắn cảm nhận được rõ ràng rằng bản thân đã bị một thế lực kéo vào vực nước xoáy, còn hắn không có chút sức lực nào để giãy giụa.
Trong điện Tử Thần, Bùi Đỉnh Thần và Thiệu Thế Thiện đứng rất cung kính, vẻ mặt hết sức nặng nề.
Vĩnh Chiêu Đế ngồi bên trên thì mím chặt môi, đường pháp lệnh rất sâu hiện rõ trên mặt. Mặc dù vẻ mặt không hề tức giận nhưng vô hình trung lại khiến bầu không khí trong điện Tử Thần đều vô cùng căng thẳng.
Thiệu Thế Thiện ngẩng đầu lên liếc nhìn Vĩnh Chiêu Đế và nói: “Hoàng thượng, có rất nhiều chi tiết đang được Ngự Sử Đài điều tra, tình hình cụ thể vẫn chưa được xác nhận, xin hoàng thượng bớt giận!”
“Bớt giận? Trẫm có gì giận mà phải bớt? Bởi vì câu nói đóng góp công sức cho việc trợ giúp thái tử đăng cơ của những nhà buôn lớn ở đạo Giang Nam sao?” Vĩnh Chiêu Đế lạnh lùng nói.
Đế vương nói mình không tức giận, nhưng nét mặt và lời nói của ông ta lại không phải như vậy. Thiệu Thế Thiện là cận thần cũng là trọng thần, nên đương nhiên biết tâm trạng thật sự của đế vương vào lúc này.
“Hoàng thường, từ trước đến nay thái tử luôn an phận thủ thường, sau khi trải qua vụ việc Bình Hoài Thự lại càng như vậy. Sao thái tử có thể làm chuyện như thế? Mong hoàng thượng bớt giận, đừng để những lời đồn đó ảnh hưởng đến tình cảm cha con.” Thiệu Thế Thiện nói tiếp.
Ông ta nhất định phải nói tốt cho thái tử, một khi thái tử được chứng thực có liên quan đến việc vận chuyển bằng đường thủy ở đạo Giang Nam xảy ra vấn đề, thì uy tín của thái tử sẽ bị tụt giảm đến mức thấp nhất, các quan viên cũng sẽ có cách nhìn khác hẳn về thái tử. Vậy thì việc phế bỏ thái tử…
Sau khi nghe được nguyên nhân điều tra về việc vận chuyển bằng đường thủy ở đạo Giang Nam, dù Thiệu Thế Thiện là người điềm tĩnh cũng không khỏi giật mình trong lòng, bỗng nhiên cảm thấy hết sức kinh ngạc. Với khả năng và tính tình của thái tử, sao có thể nhúng tay vào chuyện này?
Nhưng, chuyện tham ô rồi đến việc góp công giúp thái tử lên ngôi đều là chuyện phạm vào điều cấm kỵ, mà với thân phận và địa vị của thái tử thì đúng là có khả năng xảy ra những chuyện như thế.
Việc vận chuyển bằng đường thủy bị gián đoạn vốn dĩ đã cực kì nghiêm trọng, nếu thêm thái tử vào trong đó… Chỉ nghĩ đến thôi là Thiệu Thế Thiện đã cảm thấy vô cùng đau đầu.
“Ái khanh, khanh nghĩ thế nào về việc này?” Vĩnh Chiêu Đế hỏi Bùi Đỉnh Thần - người vẫn luôn im lặng trong điện.
Bùi Đỉnh Thần ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Hoàng thượng, việc này đã được lan truyền xôn xao. Trong thư của Trần đại nhân đã nói rất rõ ràng, Tiền Khả Kính và các nhà buôn ở đạo Giang Nam đều thống nhất lời khai, nói rằng đã đưa bạc đến cho lương đệ của thái tử, mới dẫn đến tai họa của việc vận chuyển bằng đường thủy. Bây giờ chỉ có thể đi điều tra rõ ràng những điều này trước đã rồi nói sau.”
Tất nhiên, Bùi Đình Thần cũng không hy vọng mọi chuyện lại liên quan đến thái tử vào thời điểm này, nhưng vấn đề của việc vận chuyển bằng đường thủy thực sự quá lớn, hơn nữa còn lan truyền quá dữ dội tại Kinh Triệu, trước sau đều phải đưa ra lời giải thích hợp lý.
Nghĩ đến thái độ của người dân Kinh Triệu đối với việc này, Bùi Đỉnh Thần không khỏi cau mày nghĩ: niềm hy vọng của người dân đặt ở thái tử thật đáng lo ngại!
Vĩnh Chiêu Đế đang định nói gì đó thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bẩm báo gấp gáp của Ngụy Li Cung: “Hoàng thượng, có tin tức từ bên Đông cung truyền đến, nói rằng lương đệ Chu thị của thái tử… đã chết.”
Việc lương đệ của thái tử từ trần vốn dĩ không cần phải bẩm báo khẩn cấp lên đế vương như thế này, nhưng Ngụy Li Cung đang trực trong cung, đương nhiên là cũng biết động tĩnh trong triều, biết chuyện lương đệ Chu thị của thái tử có liên quan trong đó, nên lập tức bẩm báo lên hoàng thượng, không dám chậm trễ.
Tin tức này khiến bầu không khí trong điện tử thần vốn đã căng thẳng lại càng nặng nề hơn.
Trong thời điểm quan trọng này, lương đệ Chu thị của thái tử lại chết rồi? Chu thị liên quan đến chân tướng của sự việc nay đã chết, vậy chuyện vận chuyển bằng đường thủy của đạo Giang Nam phải làm sao bây giờ?
Vĩnh Chiêu Đế giận quá hóa cười, hỏi với vẻ dường như lấy làm hứng thú: “Hai vị ái khanh, giờ Chu thị đã chết, theo quan điểm của các khanh đây có phải là giết người diệt khẩu không?”
Đúng như những gì Bùi Đỉnh Thần vừa nói, hiện tại chân tướng của vụ việc còn chưa được điều tra rõ, trong thời điểm nhạy cảm này, nhân vật quan trọng nhất - người có khả năng kết nối trực tiếp với chân tướng là Chu thị đã chết, chẳng khác nào vụ điều tra việc vận chuyển bằng đường thủy bỗng nhiên đi vào ngõ cụt.
Đối với kết quả này, tâm trạng của Vĩnh Chiêu Đế đã vượt xa cả sự phẫn nộ.
Bùi Đỉnh Thần và Thiệu Thế Thiện nhất thời không còn lời nào để nói, chỉ cảm thấy tình hình càng ngày càng nghiêm trọng.
Có thể nói rằng cái chết của Chu thị càng chứng tỏ nàng ta có liên quan rất lớn đến việc vận chuyển bằng đường thủy của đạo Giang Nam, nếu không nàng ta đã không chết.
Chẳng lẽ thái tử thật sự có liên quan đến việc vận chuyển bằng đường thủy? Có phải khoản tiền khổng lồ gần ba trăm nghìn lượng bạc thật sự đã được đưa đến Đông cung không?
Thiệu Thế Thiện vẫn cho rằng thái tử không có bản lĩnh làm được những chuyện như vậy, ông ta lại lên tiếng lần nữa: “Hoàng thượng, Chu thị chết vào thời điểm này, rõ ràng là có người muốn đổ mọi chuyện lên đầu thái tử, xin hoàng thượng minh xét!”
Vĩnh Chiêu Đế vuốt râu, đôi mắt như mắt chim ưng nhìn chằm chằm vào Thiệu Thế Thiện và hỏi: “Nếu ái khanh đã nói vậy thì… ai là người muốn đổ chuyện này lên đầu thái tử?”