Không biết là bởi vì đang từ bên ngoài điện giá rét đi vào trong điện ấm áp, hay là bởi vì trong lòng bất an mà khoảnh khắc bước vào điện Tử Thần, Phạm thị hơi rụt người lại, trông càng khiến người ta thương xót hơn.
Trước khi Vĩnh Chiêu Đế mở miệng, bà ta rụt rè nói: “Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói… trong triều đang xôn xao lời đồn phế bỏ thái tử. Thần thiếp quả thật lo lắng cho nên mới muốn đến gặp hoàng thượng.”
Trên thực tế, Phạm thị biết chuyện Vĩnh Chiêu Đế đi đến cung Khôn Ninh, trong lòng luôn cảm thấy bồn chồn, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn đến điện Tử Thần để chờ hoàng thượng.
Tất nhiên, bà ta biết Vĩnh Chiêu Đế thích nhất là dáng vẻ mềm yếu này của bà ta. Vì thế, vào thời điểm cuối thu sương dày này, bà ta còn cố ý ăn mặc rất ít để khơi gợi sự thương xót của ông ta.
Thật ra, phi tần có thể sống sót trong cung, còn thuận lợi được sắc phong làm Hoàng quý phi, sao có thể mềm yếu cho được?
Có điều, bất kể là Vĩnh Chiêu Đế hay Phạm thị dường như đều hoàn toàn xem nhẹ điều này.
Nghe thấy Phạm thị nhắc đến chuyện phế thái tử, Vĩnh Chiêu Đế nghĩ thầm “quả nhiên là vậy”.
Ông ta vừa đến cung Khôn Ninh là vì chuyện phế bỏ thái tử, bây giờ Phạm thị đến cũng là vì chuyện này, hậu cung hiện tại cũng đã không tránh khỏi thế cuộc trong triều.
Thế nhưng, dù sự việc xôn xao như vậy, trong lòng Vĩnh Chiêu Đế vẫn khó mà đưa ra quyết định.
Tất nhiên, ông ta biết thái tử không thể bị phế, nhưng hiện giờ việc vận chuyển bằng đường thủy của đạo Giang Nam liên đới quá rộng, lòng tin của dân chúng đối với uy tín của thái tử đã tụt xuống tận đáy vực sâu.
Lòng tin của người dân là thứ khá kỳ lạ, đôi khi lại có thể quyết định được mức độ của quyền lực.
Đương nhiên Vĩnh Chiêu Đế có thể thay đổi được chiều hướng dư luận trong triều, thay đổi cách nhìn của dân chúng, nhưng không dễ để làm được điều đó.
Bách tính không ngu, đây là bài học mà các đời đế vương đã để lại cho Vĩnh Chiêu Đế.
Quan trọng hơn cả là thái tử gặp chuyện hết lần này đến lần khác, lại còn không có bất cứ sức chống đỡ nào. Đế vương quả thật quá thất vọng về thái tử.
Theo quan điểm của ông ta, thái tử có thể độc ác, tàn nhẫn, cũng có thể nhân hậu đức độ. Tuy nhiên, tiền đề của tất cả những điều này là thái tử phải có bản lĩnh và năng lực.
Ông ta từng hoài nghi vô số lần rằng một thái tử giống như Trịnh Trọng, dù tương lai có đăng cơ thì cũng không giữ được ngai vàng.
Thấy Vĩnh Chiêu Đế im lặng hồi lâu và còn thất thần, Phạm thị không kìm được bèn lên tiếng: “Hoàng thượng, ngài tin rằng những việc này là do Trọng nhi làm sao?”
Theo bà ta thấy, kết quả cuối cùng của chuyện này nằm ở ý của Vĩnh Chiêu Đế.
Nếu hoàng thượng tin vào lời đồn đại trong triều thì bất luận là ai nói cũng vô dụng. Nhưng nếu hoàng thượng không tin thì tình thế sẽ có cơ hội cứu vãn.
Hoàng thượng lần lữa chưa đưa ra quyết định, nhưng trong lòng đã do dự. Phạm thị vốn dĩ cũng muốn lặng lẽ chờ đợi. Song, sau khi khi biết hoàng thượng đã đến cung Khôn Ninh thì bà ta không thể ngồi yên được nữa.
Bà ta luôn có cảm giác hoàng thượng chắc chắn sẽ đưa ra quyết định sau khi đi gặp Vi hoàng hậu, cho nên mới vội vàng tới đây.
Vĩnh Chiêu Đế không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ái phi, nàng cho rằng Trọng nhi đã làm những chuyện như vậy sao?”
Phạm thị mỉm cười, nụ cười ẩn chứa một thoáng cay đắng: “Hoàng thượng, nếu Trọng nhi có bản lĩnh và khả năng đó, có thể nhúng tay vào việc vận chuyển bằng đường thủy của đạo Giang Nam, thì thần thiếp… thần thiếp cũng không cần phải ngày đêm lo lắng.”
Nếu có thể, bà ta sẽ làm hết mọi cách để giữ gìn hình tượng của Trịnh Trọng trước mặt Vĩnh Chiêu Đế. Nhưng so với việc giữ gìn hình tượng thì kéo hắn ra khỏi vụ bê bối của việc vận chuyển bằng đường thủy mới là quan trọng nhất bây giờ.
Thật ra, Phạm thị cũng biết con trai của bà ta ngồi trên vị trí thái tử này khá vất vả. Tuy nhiên, không có vị trí thái tử này thì sẽ không chỉ “vất vả” mà có lẽ thậm chí còn không giữ được cả tính mạng.
Bất kể tình hình thế nào, bất kể có bao nhiêu khó khăn, bà ta cũng sẽ giúp con trai mình ngồi vững ở vị trí thái tử.
Những lời đồn về thái hậu Vĩnh Long ở trong cung lúc trước là có sự thúc đẩy của Phạm thị, nhân đó để dấy lên sự nghi kỵ của hoàng thượng đối với hoàng hậu. Chỉ có như vậy, con trai của bà ta mới có thể tìm được cơ hội sống sót. Tiếc rằng lời đồn đó đã bị hoàng thượng dập xuống chỉ trong một đêm.
Vĩnh Chiêu Đế trầm ngâm rất lâu, cuối cùng mới nói: “Trẫm tin rằng việc vận chuyển bằng đường thủy tất có nội tình bên trong, tình hình cụ thể như thế nào, trẫm đã cử người đi điều tra. Trong một chốc một lát sẽ chưa có kết quả gì. Nhưng phía bá quan và dân chúng thì tương đối khó…”
Ông ta dừng lời, nhìn Phạm thị với ánh mắt như có ẩn ý.
Phạm thị ở bên cạnh ông ta nhiều năm như vậy, liền nhận ra trong lời nói của ông ta có hàm ý khác, lập tức khẽ nói: “Thần thiếp ngu dốt, xin hoàng thượng chỉ cho!”
Tim bà ta bắt đầu nhảy lên thình thịch, ánh mắt đầy chờ mong.
Nhìn biểu hiện của bà ta, Vĩnh Chiêu Đế mỉm cười, nói với nội thị Cầu Ân và các thị vệ: “Các ngươi tạm thời lui ra ngoài điện, nếu trẫm không gọi thì không được đi vào.”
Vĩnh Chiêu Đế nói thế rõ ràng là có những lời muốn nói riêng với Phạm thị.
Dĩ nhiên, bởi vì ở trong điện, ngoại trừ hai người họ ra thì không còn ai khác, nên đương nhiên sẽ không có ai biết họ nói những gì.
“Sao? Hoàng thượng giữ một mình Phạm thị ở lại trong điện Tử Thần?” Vi hoàng hậu buột miệng nói, ánh mắt lóe lên vẻ hoang mang.
Vào thời điểm này, việc hoàng thượng giữ một mình Phạm thị ở lại… bà ta có cảm giác không lành.
Vi hoàng hậu cảm thấy đau đầu, không nhịn được mà xoa hai đầu lông mày và hỏi: “Bên chỗ Phạm thị cũng không lộ ra chút tin tức nào sao?”
Tất nhiên, bên cạnh Phạm thị có mật thám mà Vi hoàng hậu sắp xếp, hơn nữa còn có địa vị không thấp, nhưng có thể đưa tin ra bên ngoài hay không?
Lục Cầm khom người, đáp: “Bẩm nương nương, Hoàng quý phi cũng không nói gì, ngay cả đại cung nữ cũng không biết.”
“Tiếp tục thăm dò! Bổn cung nhất định phải biết họ đã nói gì! Bảo người kia cố hết sức nghĩ cách đi!” Vi hoàng hậu ra lệnh, không thể yên tâm được.
Có điều, không cần mật thám mà Vi hoàng hậu cài cắm bên cạnh Phạm thị phải dốc hết sức, chẳng mấy chốc bà ta đã biết Vĩnh Chiêu Đế đã nói gì với Phạm thị. Sau đó, bà ta lo sợ đến nỗi đứng ngồi không yên.