Phủ Trưởng công chúa đã treo đèn lồng màu trắng, cờ trắng, cả phủ bao trùm trong nỗi bi thương, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nghẹn ngào không kìm nén được.
Bởi vì vừa mới báo tang ra ngoài nên hiện giờ phủ Trưởng công chúa vẫn chưa có người đến chia buồn. Phủ Trưởng công chúa có sự tĩnh lặng và đau buồn không lời nào diễn tả.
Trước kia, Uông Ấn và Trưởng công chúa chủ yếu gặp mặt ở Trạc Tú Viên, bởi vì nơi đó đủ yên tĩnh và bí mật. Hắn cực kì ít đến phủ Trưởng công chúa. Trong số những lần cực kì ít đó, phủ Trưởng công chúa để lại cho hắn ấn tượng là nơi rất giống với con người của bà, lạnh lùng mà nghiêm khắc.
Nhưng phủ Trưởng công chúa bây giờ được bao trùm bởi màu trắng khiến hắn nhức mắt, nỗi bi thương ở khắp mọi nơi cũng thấm vào lòng hắn. Sau lần này, hắn sẽ vĩnh viễn không gặp được điện hạ nữa.
Thấy Uông Ấn đến, phò mã Tề Thích Chi không hề cảm thấy bất ngờ, chỉ hờ hững gật đầu: “Uông đốc chủ có lòng rồi!”
Hoàng thượng đã hạ chỉ cho Uông Ấn tái nhậm chức, hắn lại trở thành đốc chủ của Đề Xưởng một lần nữa.
Chắc hẳn vợ ông sẽ rất vui khi biết điều này thì phải? Việc cuối cùng bà đã làm trước khi chết chính là chạy ngược chạy xuôi để Uông Ấn được tái nhậm chức. Nay bà đã được toại nguyện, thật là tốt…
Ánh mắt Tề Thích Chi nhìn về cỗ quan tài đặt trong linh đường, khóe môi vậy mà lại khẽ nhếch lên… Không thể nói ra được ánh mắt của ông là gì, ánh mắt không có nỗi buồn đau mà trái lại có sự bình thản, sự bình thản của mọi thứ đều là hư không.
Nhìn Tề Thích Chi thế này, Uông Ấn mấp máy môi nhưng cuối cùng lại không nói được điều gì.
Đã lâu rồi hắn không gặp Tề Thích Chi, hiện tại nhìn thấy ông, dường như không dám nhận ra: Phò mã đã già như vậy rồi sao? Trông ông già hơn quá nhiều so với tuổi thật.
Mái tóc gần như đã bạc trắng, từng nếp nhăn hằn rõ trên mặt, lưng còng xuống, như thể không đứng thẳng lên được. Quan trọng hơn là ánh mắt của ông quá trống rỗng và quá cô đơn, cả người gần như không còn sức sống.
Trưởng công chúa điện hạ đã từ trần, mang theo cả linh hồn của phò mã. Phò mã bây giờ chỉ là đang… tồn tại mà thôi.
Lúc này, Uông Ấn chợt nhớ đến những bài trí khéo léo ở lầu Vạn Ánh, nhớ về những bố cục thay đổi theo bốn mùa xuân, hạ, thu, đông ở đó, từ những chi tiết rất nhỏ này có thể thấy được tấm lòng của phò mã dành cho Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa không còn nữa, đôi vợ chồng đáng ngưỡng mộ đã mất đi một người, phò mã đau khổ nhường nào. Không thể ước lượng được điều đó, nhưng chắc chắn là phò mã đau buồn nhiều hơn hắn.
Uông Ấn trầm lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Phò mã, xin hãy nén bi thương, điện hạ chắc hẳn không muốn nhìn thấy phò mã như thế này.”
Uông Ấn đâu còn gì khác để nói ngoài những lời an ủi theo khuôn sáo.
Đối với đôi vợ chồng có tình cảm vô cùng sâu đậm mà nói, đau đớn nhất là người bị bỏ lại vẫn còn sống trên đời.
Thế nhưng, bất luận đau buồn đến đâu thì vẫn phải tiếp tục sống, mang theo nỗi nhớ nhung đau xót về nửa kia của mình mà tiếp tục sống.
Nghĩ đến đây, nỗi đau trong lòng Uông Ấn dường như vơi đi phần nào. Hắn ngước mắt lên nhìn cờ phướn trắng của linh đường, giống như thể nhìn thấy bà lão với gương mặt nghiêm nghị. Trưởng công chúa ra đi như thế nào?
“Lúc ra đi, bà ấy rất thanh thản. Bà ấy đã có được tất cả những gì đã mong cầu trong đời này, không còn gì tiếc nuối. Đại nhân đến nhìn bà ấy chút đi!” Tề Thích Chi nói với Uông Ấn rồi đi về phía cỗ quan tài đặt trước linh đường và ra hiệu cho hắn đi theo.
Uông Ấn không hề do dự mà đi ngay theo sau Tề Thích Chi, cuối cùng dừng bước bên cạnh quan tài.
Lần này hắn đến là để nhìn mặt điện hạ lần cuối.
Trưởng công chúa nằm trong quan tài đã được trang điểm tươm tất. Bà mặc y phục và cài trang sức tương xứng với quy định lễ nghi của Trưởng công chúa, khuôn mặt cũng được thoa son phấn, hai tay đặt trước ngực, đôi mắt nhắm nghiền.
Trông Trưởng công chúa thế này lại trẻ hơn bình thường, cũng hiền dịu hơn nhiều. Nhưng, bà đã tắt thở và toát ra cảm giác tĩnh mịch.
Uông Ấn vẫn muốn nhìn thấy Trưởng công chúa khi bà đang mở mắt, cho dù lạnh lùng và nghiêm nghị nhưng cũng tốt hơn sự hiền dịu trẻ trung giả tạo này nhiều.
Uông Ấn nhìn người nằm bên trong cỗ quan tài, không hề cảm thấy sợ hãi, chỉ ngập tràn sự biết ơn và tưởng nhớ.
Phò mã nói Trưởng công chúa ra đi rất thanh thản, không còn gì tiếc nuối. Nhưng đối với hắn, sự ra đi của bà quá đau xót, quá tiếc thương.
Hắn nhất định phải đòi lại công bằng cho điện hạ, khiến những kẻ làm hại điện hạ sớm xuống địa ngục.
Hắn chưa bao giờ quên nguyên nhân điện hạ bị trúng độc và ai đã đừng đằng sau đầu độc bà.
Nhận ra sát khí trên người Uông Ấn, Tề Thích Chi thoáng nhìn hắn rồi lập tức dời ánh mắt nhìn vào bên trong quan tài, ánh mắt đầy lưu luyến.
“Trước khi qua đời, bà ấy đã tiến cung để giúp đại nhân. Đây là điều cuối cùng bà ấy đã làm. Đại nhân chớ phụ tấm lòng của bà ấy. Đại nhân nên biết, nếu như bà ấy có điều tiếc nuối trong lòng thì nỗi tiếc nuối đó là gì.” Tề Thích Chi nói với Uông Ấn, vẫn nhìn người nằm trong quan tài không hề chớp mắt.
Tất nhiên, đây không phải là những lời Trưởng công chúa đã dặn dò trước khi nhắm mắt xuôi tay, nhưng ông là người đã bầu bạn bên bà cả đời nên đương nhiên là biết bà có điều gì canh cánh trong lòng.
Cả đời này bà đã đứng trên đỉnh cao của danh vọng và quyền lực, là Trưởng công chúa của Đại An, còn là con dâu của Định Quốc Công, đáng lẽ cả đời đều suôn sẻ nhưng… vẫn tạ thế quá sớm.
Bỏ lại một mình ông lẻ loi trên thế gian.
Uông Ấn gật đầu, đáp: “Phò mã, ta biết rồi.”
Dĩ nhiên là hắn biết điện hạ bận tâm điều gì. Hắn sẽ tiếp nhận nỗi bận tâm của bà, cho đến cuối cùng mọi thứ đều thỏa đáng và chắc chắn.
Hắn nhất định sẽ không phụ lòng điện hạ.
Uông Ấn cụp mắt, đè nén nỗi buồn đau trong lòng, sau đó nói: “Phò mã, ngày đưa tang điện hạ, ta nhất định sẽ đến tiễn đưa.”
Tề Thích Chi dường như không nghe thấy lời nói của hắn, chỉ ngẩn ngơ nhìn người nằm trong quan tài.