Trước đó, khi Cố Kính Chỉ chết, bầu không khí của Đề Xưởng đã bắt đầu thay đổi. Dù không phát hiện ra điều gì nhưng rất nhiều đề kỵ đều bồn chồn bất an.
Tất nhiên, những đề kỵ thấy bồn chồn bất an đều là những người đi theo Cửu hoàng tử, Thập hoàng tử vào Đề Xưởng.
Bản lĩnh và năng lực của những đề kỵ này có lẽ không bằng những đề kỵ ban đầu dưới thời Uông Ấn, nhưng bọn họ vẫn có sự nhạy bén cơ bản.
Bọn họ đều rất rõ cục diện hiện nay của Đề Xưởng. Trưởng sử Cố Kính Chỉ bên cạnh Thập hoàng tử để dựa vào thì nay đã chết, như vậy Đề Xưởng chắc chắn sẽ có sự thay đổi lớn.
Quả nhiên, sau khi Cố Kính Chỉ chết chưa được bao lâu, Cửu hoàng tử và Thập hoàng tử liền bị lấy đi quyền lực.
Năm đó, bọn họ đã phấn khởi nhường nào khi tiến vào Đề Xưởng thì bây giờ lại băn khoăn bấy nhiêu. Nếu không có Cửu hoàng tử và Thập hoàng tử thì bọn họ đã không thể trở thành đề kỵ.
Cuối cùng bọn họ đã đợi được sự thay đổi cực kì to lớn của Đề Xưởng: Uông Ấn lại đảm nhiệm chức đốc chủ Đề Xưởng một lần nữa.
Chỉ nghe thấy cái tên Uông đốc chủ, bọn họ đã bất giác run lên trong lòng.
Sao có thể như vậy? Rõ ràng hắn đã bị cách chức và giam lỏng rồi cơ mà!
Bọn họ nghĩ mãi vẫn không hiểu lí do Uông Ấn được tái nhậm chức. Nhưng với bản năng tránh hại tìm lợi, khi ý chỉ này vừa được truyền ra, đã có rất nhiều đề kỵ liền từ chức về quê.
Tình hình trong Đề Xưởng nhất thời có thể nói là lòng người lo sợ.
Thiên hộ Thẩm Hối lạnh lùng nhìn những đề kỵ đang hoảng hốt, cười khẩy trong lòng: Xưởng công trở về, đương nhiên không thể giữ bọn họ ở lại Đề Xưởng.
Trong mắt hắn, những người đó về căn bản không có tư cách trở thành đề kỵ.
Đề kỵ là những người được xưởng công lựa chọn cẩn thận từ trong quân ngũ, mỗi người đều có bản lĩnh lấy một địch mười, người nào cũng đã đi theo xưởng công rất lâu, đều đã trải qua vô số khó khăn thử thách, đâu như những đề kỵ kém cỏi đó?
Thẩm Hối khinh thường những người này không phải là bởi vì bọn họ không tài giỏi.
Thật sự thì trước đây cứ ba năm sẽ sàng lọc đề kỵ một lần, những đề kỵ mới vào Đề Xưởng cũng không phải đều là những người cực kì lợi hại. Tuy nhiên, có thể rèn luyện và có thể chịu khổ thì sau ba năm, bản lĩnh của họ tuyệt đối có thể vượt xa những người khác.
Song, những đề kỵ đi theo Cửu hoàng tử và Thập hoàng tử vào Đề Xưởng đã làm gì? Bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến việc nâng cao khả năng của bản thân, cả ngày chỉ vắt óc suy tính tranh giành quyền lực, lấy việc thăm dò bí mật riêng tư của các quan viên làm niềm vui, thậm chí có người còn dùng tin tức của Đề Xưởng để hối lộ, hoặc lợi dụng điểm yếu của người khác để uy hiếp họ.
Đúng là Đề Xưởng chuyên điều tra và truy bắt, đây là chức trách của đề kỵ nhưng không phải là công cụ để đề kỵ mưu cầu lợi ích riêng.
Dưới sự chấp chưởng của Cửu hoàng tử và Thập hoàng tử, Đề Xưởng không phải là Đề Xưởng mà Thẩm Hối chấp nhận được. May thay, hiện tại xưởng công của bọn họ đã trở về.
Năm đó, khi xưởng công rời đi, xưởng công đã nói sau này nhất định sẽ lại chấp chưởng Đề Xưởng lần nữa. Nay lời hứa đó đã được thực hiện, còn sớm hơn vài năm so với dự đoán của bọn họ. Hai chữ “phấn khởi” đã không đủ để miêu tả tâm trạng của đám người Thẩm Hối.
Xưởng công đã trở về, Đề Xưởng cũng sẽ dần dần trở lại là Đề Xưởng quen thuộc trước kia, thao trường trong phủ nhà họ Uông có thể được mở trở lại…
Nghĩ vậy, trên mặt Thẩm Hối nở nụ cười, đi về phía cổng lớn của Đề Xưởng.
Ngay sau đó, Thẩm Hối đột nhiên dừng bước, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời, lập tức nhanh chóng tiến lên, hoàn toàn không kìm nén được sự phấn khích của mình, cất giọng run run gọi: “Xưởng công… thuộc hạ tham kiến xưởng công!”
Có phản ứng giống như Thẩm Hối còn có mấy đề kỵ đi theo Uông Ấn như Đường Ngọc và Chu Li, trong lòng họ cũng đang dậy sóng, vẻ mặt khó kìm nén nổi xúc động.
Đã gần năm năm trôi qua, những đề kỵ đi theo xưởng công rời xa Đề Xưởng như họ không biết có bao nhiêu lưu luyến và lo lắng trong lòng, bây giờ rốt cuộc đã quay lại.
Gặp được những người anh em cũ, nhớ lại khoảnh khắc kề vai chiến đầu ngày xưa, họ xúc động đến nỗi không biết nên nói gì cho phải.
Uông Ấn đã nhìn thấy hết sự phấn khởi và xúc động của Thẩm Hối, gật đầu nói: “Những năm qua bổn tọa không ở đây, vất vả cho ngươi rồi!”
Thẩm Hối cũng giống như Niên bá, đều là thiên hộ của Đề Xưởng. Niên bá canh giữ đại lao của Đề Xưởng, không hỏi han gì về tình hình bên ngoài đại lao. So ra thì những việc Thẩm Hối cần phải làm và áp lực cần phải gánh vác lớn hơn.
Kể từ sau khi Uông Ấn rời đi, Đề Xưởng do hai vị hoàng tử chấp chưởng chắc chắn đã có sự thay đổi to lớn. Từng sự việc xuất hiện trong thời gian đó, chỉ qua thư báo cáo của đề kỵ, hắn đã có thể thấy được có bao nhiêu nguy nan chứ đừng nói đến mấy người Thẩm Hối thực sự trải qua những chuyện này.
Dưới sự chèn ép của hoàng thượng, Nghi Loan Vệ và Vi hoàng hậu cùng đủ các thế lực, Đề Xưởng vẫn còn quy mô thế này, còn giữ được nhiều đề kỵ thế này là nhờ công lớn của Thẩm Hối.
Nay hắn đã trở về chấp chưởng Đề Xưởng một lần nữa. Hắn sẽ để Thẩm Hối, Niên bá và tất cả các đề kỵ đều thấy được rằng, những nỗ lực và sự bảo vệ vững vàng của bọn họ là rất đáng giá, hắn nhất định sẽ không phụ lòng bọn họ.
Ánh mắt của Uông Ấn lướt qua Thẩm Hối, dừng lại ở những đề kỵ đã nghe được tin đang vội vàng chạy tới. Hắn nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc cùng với những khuôn mặt xa lạ.
Bọn họ đều mặc y phục Minh Xà, trên eo giắt đao Thất Tinh, đang nhìn hắn với vẻ phấn khích hoặc sợ hãi, nhưng đều im lặng không nói gì.
Hắn là người chỉ thấy một lần là nhớ kĩ, gần như có thể biết hết tên tuổi và lai lịch của những người này.
Tất nhiên, không cần phải nói đến những gương mặt quen thuộc. Họ đều là những người mà hắn đã lựa chọn cẩn thận từ trong quân ngũ. Còn những gương mặt xa lạ kia, thật ra hắn đã từng gặp họ trong trường hợp nào đó, có con cháu của nhà mẹ đẻ Huy phi, cũng có người là họ hàng xa của phủ Thừa Ân Công.
Đề Xưởng tuy chỉ có ba nghìn đề kỵ nhưng lại trộn lẫn các thế lực trong triều thế này có lẽ là sự thay đổi lớn nhất sau khi hắn rời đi.
Bất luận Đề Xưởng hiện nay đã thay đổi như thế nào thì nó vẫn là Đề Xưởng, còn có ba nghìn đề kỵ và… lại về tay hắn lần nữa.
Uông Ấn nhìn mọi người một lượt, thoáng nở nụ cười, trông có sự cuốn hút rung động lòng người và sự uy hiếp đáng sợ.