Uông Xưởng Công

Chương 833: Chương </span></span>833MỐI HỌA NGẦM



Đối với các quan viên Đại An mà nói, gần đây trong triều có hai chuyện lớn, một là Trưởng công chúa từ trần, một là Uông Ấn được tái nhậm chức. Hai chuyện này còn xảy ra gần như cùng thời điểm.

Trưởng công chúa đến tuổi này, lại còn ốm liệt giường đã lâu, sự ra đi của bà đã nằm trong dự đoán của các quan viên trong triều. Hơn nữa, việc Trưởng công chúa ít tiếp xúc với bên ngoài có ảnh hưởng rất hạn chế đến thế cuộc trong triều.

Nhưng việc Uông Ấn tái nhậm chức thì lại khác.

Ý chỉ tái nhậm chức này bỗng chốc khiến tình hình trong triều vô cùng hỗn loạn.

Không ai có thể xem nhẹ người như Uông Ấn. Khi hắn bị hoàng thượng cách chức và giam lỏng trong phủ, các quan viên đều cảm thấy trong triều vẫn luôn có sự tồn tại của người này. Nay hắn đã được tái nhậm chức, vậy thế cuộc trong triều sẽ như thế nào?

Uông Ấn chỉ là một người, nhưng lại liên quan đến rất nhiều thế lực, bất luận là quan hệ thân thiết với hắn như Thuần phi nương nương trong cung, hay đối địch với hắn như phe cánh của Vi hoàng hậu.

Việc hắn được tái nhậm chức chắc chắn sẽ mang đến tác động to lớn tới triều đình. Về phần kết quả tốt hay xấu là tùy theo mỗi người.

“Hắn đã được tái nhậm chức rồi? Vậy mà còn có thể tái nhậm chức? Sao có thể như thế được?” Cố Chương đứng phắt lên, khuôn mặt lập tức trở nên vặn vẹo, gào to một cách không thể tin nổi.

Sấm sét giữa trời quang cũng chỉ như vậy mà thôi.

Bởi vì chuyện của chú Hai hắn mà nhà họ Cố liên tục bị chèn ép, hắn cũng đã bị mất chức, ông nội của hắn bây giờ đang nằm ốm liệt giường. Nhà họ Cố sụp xuống như cây gỗ mục, thế mà Uông Ấn lại được tái nhậm chức?

Hai việc này so ra thật sự quá đỗi châm chọc.

Rõ ràng chú Hai của hắn chỉ làm một chút chuyện mà đã bị hoàng thượng hỏi tội, còn bị chết oan chết uổng. Nhưng Uông Ấn thì sao? Cái chết của Ngu Đản Chi và những binh sĩ Nhạn Tây Vệ đã đổ lên đầu Uông Ấn, nhưng Uông Ấn chẳng những không bị trừng phạt thực sự mà còn được tái nhậm chức.

Từ đầu chí cuối, đốc chủ Đề Xưởng thật sự chỉ có một mình Uông Ấn.

Dựa vào cái gì mà Uông Ấn may mắn như vậy? Hoàng thượng quá bất công! Hắn không phục, không phục!

Cố Chương thở hổn hển, nhe răng trợn mắt, hai bên tóc mai đã điểm bạc rũ xuống, như một người khác hẳn với dáng vẻ công tử phóng khoáng thường ngày.

Tống Loan đang đứng trước mặt Cố Chương đã quen với vẻ chán chường này của hắn, trong lòng đã không còn nhiều cảm giác.

Kể từ sau khi bị cách chức, Cố Chương mang dáng vẻ thất bại hoàn toàn, cho dù nàng ta an ủi bao nhiêu lần, thậm chí nhắc đến chí nguyện “Chỉ cầu mong thiên hạ thái bình” thuở niên thiếu của hắn vẫn không ăn thua.

Hằng ngày, Cố Chương chỉ biết than thở, thỉnh thoảng lại mượn rượu giải sầu. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà hai bên tóc mai đã có sợi bạc, trên mặt đã có nếp nhăn hiện rõ.

Đây là công tử Thanh Yến - Cố Chương, là chồng của nàng ta, nhưng bây giờ lại biến thành như thế này.

Tống Loan không biết nên làm thế nào cho phải, điều duy nhất nàng ta có thể làm là xử lí tốt công việc trong nhà họ Cố, thầm hy vọng Cố Chương còn có thể lấy lại tinh thần.

Nàng ta biết Cố Chương để ý tới Uông Ấn, nay Uông Ấn đã được tái nhậm chức, e rằng đây là sự đả kích to lớn đối với Cố Chương. Tuy nhiên, tình hình thực tế là như vậy, nàng ta cũng không thể thay đổi được gì.

Tống Loan dừng lại một lát rồi vẫn dịu dàng nói: “Tướng công, đây là tin tức bên chỗ cha gửi tới. Cha nói, sự khốn đốn nhất thời này không là gì cả. Uông Ấn có thể tái nhậm chức thì chàng cũng có thể tái nhậm chức.”

Nàng ta từng nghe người khác nói rằng bất cứ chuyện gì khi đã rơi xuống đáy vực cũng có lúc bật ngược trở lại. Giờ nhà họ Cố đã suy sụp như vậy, Cố Chương cũng đã sa sút tinh thần thế này, có lẽ việc Uông Ấn được tái nhậm chức có thể khơi dậy ý chí chiến đấu của Cố Chương?

Nàng ta tin tưởng ở chồng mình, tin rằng công tử Thanh Yến là người tuyệt đối sẽ không bị đánh gục. Người mà nàng ta lấy làm chồng sao có thể như thế?

Có điều, nhìn động thái của Cố Chương, nàng ta lại có phần không chắc chắn.

Cố Chương vẫn lắc đầu nguầy nguậy, lẩm bẩm nói: “Ta không phục, Uông Ấn dựa vào cái gì? Hắn chỉ là binh sĩ mồ côi, chỉ là một hoạn quan mà thôi…”

Một hoạn quan còn may mắn thế này, vì sao con trai dòng chính của nhà họ Cố như hắn lại không có vận may như vậy?

Không biết vì sao, Cố Chương sực nhớ đến những lời mà chú Hai của hắn đã nói khi còn sống, trong mắt bỗng nhiên lóe lên vẻ lạ thường.

Chú Hai hắn từng nói rằng một người có thể may mắn, nhưng không thể may mắn nhiều lần. Tuy nhiên, Uông Ấn lại cứ may mắn hết lần này đến lần khác, giống như có thể dự đoán trước được tất cả mọi chuyện.

Uông Ấn thật sự có thể đoán trước được chuyện tương lai sao? Hay là bên cạnh hắn có người nào đó có thể biết được điều này?

Cố Chương không khỏi nghĩ đến Diệp Tuy, nhớ tới việc hình như lúc nào nàng cũng suôn sẻ và gặp dữ hóa lành.

Quan trọng hơn là khi hắn đến nhà họ Diệp xin hỏi cưới nàng vào mấy năm trước, nàng lại từ chối.

Một cô nương của Tam phòng cỏn con lại từ chối lời cầu hôn của nhà họ Cố, còn gả cho một hoạn quan.

Chẳng lẽ Diệp Tuy đã biết điều gì đó, biết Uông Ấn sẽ mãi mãi có quyền thế ngập trời? Nếu không thì không thể giải thích được…

Trong đầu Cố Chương là đủ loại suy nghĩ đan xen, chúng quấn lại với nhau khiến đầu óc hắn rối rắm. Sau đó hắn chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt cau có bắt đầu bình tĩnh lại.

Thấy vậy, ánh mắt Tống Loan đầy vui mừng, không kìm nén được mà tha thiết nói: “Tướng công, chàng tuyệt đối đừng nhụt chí! Cha đã nghĩ cách cho chúng ta, tướng công còn trẻ như vậy, nhất định sẽ được tái nhậm chức!”

Nghĩ kĩ ra thì các trọng thần của Tam Tỉnh trong triều, có người nào mà không trải qua thăng trầm?

Cố Chương mới hơn hai mươi tuổi, như mặt trời đang từ từ lên cao, có chuyện gì mà không thể vượt qua được? Nàng ta sẽ chứng minh cho tất cả mọi người thấy, nàng ta đã gả cho đúng người.

Cố Chương ngẩng đầu lên nhìn Tống Loan, nhưng một khuôn mặt diễm lệ chói mắt lại thoáng hiện lên trong đầu hắn. Hắn vô thức gật đầu, đáp: “Đúng vậy, không thể tiếp tục như thế này…”

Hắn nhất định phải tìm cách chứng thực những lời nói của chú Hai. Hắn không tin Uông Ấn thật sự lợi hại, thật sự may mắn như vậy.

Cố Chương đưa tay xoa mặt, hòng khiến bản thân bình tĩnh hơn, sau đó liền nói: “Phu nhân, chuẩn bị cho ta chút bạc, ta phải tiêu một khoản lớn…”

Hắn dừng lời, không biết nghĩ đến điều gì, trong mắt hắn toát ra ánh sáng lóa mắt, nói tiếp: “Ta phải đi làm một việc. Nếu thành công sẽ có lợi cho nhạc phụ đại nhân, cũng có lợi cho nhà họ Cố!”

Nói không chừng hắn còn trở thành công thần của Đại An. Tiêu diệt yêu nghiệt không phải là đã lập được công lao to lớn sao?

Uông Ấn lúc này hoàn toàn không bận tâm đến Cố Chương. Hắn đang kiểm tra số lượng đề kỵ, chuẩn bị đi đưa tang Trưởng công chúa.

Khi bá quan nhìn thấy hành động của Uông Ấn trong lễ tang Trưởng công chúa, tất cả mọi người đều kinh ngạc.