Nàng biết lúc này hắn chắc chắn đang đau khổ tột cùng nên mới nghĩ đến việc uống rượu, muốn say một trận.
Chỉ có rượu mới có thể giải sầu.
Nàng kìm nén tất cả nỗi xót thương trong lòng, gật đầu với Uông Ấn: “Được, thiếp sẽ uống với chàng một chén!”
Uông Ấn thích trà, không thích rượu, nhưng hầu hết những người xuất thân từ quân ngũ đều có tửu lượng rất tốt. Vả lại, mấy người Phong bá và Niên bá đều thích rượu nên trong phủ không thiếu rượu ngon.
Niên bá nghe lệnh, đi đến hầm rượu lấy một bình “Li Nhân Túy”. Đây là một loại rượu nổi tiếng của Phần Châu thuộc đạo Hà Đông, thơm ngọt mát lạnh, điểm duy nhất là rượu này bốc chậm, rất nhiều người sẽ bị say.
Nhưng Niên bá biết thứ mà xưởng công cần bây giờ là một cơn say mèm, chỉ có như vậy xưởng công mới có thể vượt qua được sự đau buồn của đám tang Trưởng công chúa.
Uông Ấn thấy Niên bá chọn loại rượu “Li Nhân Túy” tới thì không nói gì thêm, chỉ khoát tay với họ, ra hiệu cho họ không cần phải ở bên cạnh hầu hạ.
Sau khi nhóm người Phong bá và Niên bá rời đi, Uông Ấn lấy hai chiếc chén rồi rót đầy rượu, sau đó đưa một chén cho Diệp Tuy và nói: “Cô gái nhỏ, nàng cứ thoải mái đi!”
Dứt lời, hắn nâng chén rượu của mình lên, ngửa đầu uống cạn, ánh mắt hơi thay đổi, nói: “Rượu ngon, rượu ngon!”
Rượu ngon uống khi buồn lại càng buồn hơn.
Nhìn Uông Ấn uống rượu như vậy, Diệp Tuy không nói gì, cũng nâng chén lên nhấp môi.
Uông Ấn đã nói với nàng uống với hắn một chén, nàng sẽ uống cùng hắn, cùng hắn vượt qua nỗi buồn, nhưng không định uống say. Nàng còn phải chăm sóc cho hắn sau khi hắn uống say nữa.
Uống giống như Uông Ấn, lại thêm “Li Nhân Túy” là loại rượu ngấm chậm, sao hắn không say cho được?
Thấy Uông Ấn lại uống một hơi cạn sạch, Diệp Tuy cầm lấy bầu rượu vừa rót cho hắn vừa nói: “Đại nhân, để thiếp rót rượu cho chàng. Chàng ăn chút gì đã.”
Mấy người Quý ma ma đã chuẩn bị xong đồ nhắm, nhưng Uông Ấn vẫn không động đũa.
Nghe nàng nói hết câu, hắn chỉ lắc đầu, đặt cái chén không xuống trước mặt nàng, vẫn không nói lời nào.
Diệp Tuy trầm lặng, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng. Cảm giác biết rõ hắn đang âu sầu mà lại không thể làm được gì, thực sự rất khó chịu.
Song, nàng biết rằng có nói gì cũng không thích hợp, chỉ có thể rót rượu vào chén cho hắn.
Sau đó, hai người một người rót một người uống, đều im lặng không nói chuyện.
Không biết đã trôi qua bao lâu, trong phòng tràn ngập mùi rượu.
Uông Ấn không biết đã uống bao nhiêu chén, khuôn mặt đã trở nên đỏ ửng vì hơi men, nhưng ánh mắt không lờ đờ, mơ màng, động tác cũng không có bất cứ sự chậm chạp khác thường nào.
Diệp Tuy thấy thế, cuối cùng không thể không giữ bầu rượu lại, nói: “Đại nhân, chàng không thể uống nữa!”
Ban đầu nàng nghĩ rằng hắn uống say một trận cũng tốt, nhưng hiện tại với tửu lượng của hắn thì xem ra, hắn muốn uống say cũng rất khó. Nàng sợ hắn còn chưa say thì cơ thể đã không chịu nổi nữa.
Nghe nàng nói vậy, Uông Ấn hơi dừng động tác rồi nhìn nàng.
Ánh mắt hắn xưa nay lạnh nhạt và không nhìn ra được điều gì, nhưng bây giờ Diệp Tuy lại nhìn thấy được nỗi bi thương không thể che giấu trong mắt hắn, bi thương nhiều đến nỗi sắp tràn ra ngoài đến nơi.
Diệp Tuy sững sờ, ngẩn người ra không biết nên nói gì.
Uông Ấn thế này, một Uông Ấn toát ra cảm xúc rõ ràng trong ánh mắt như vậy sẽ không thể xuất hiện khi hắn tỉnh táo. Thế này xem ra… hắn đã say?
Không đợi nàng nhìn rõ, Uông Ấn đã lên tiếng: “Cô gái nhỏ, ta rất buồn… rất buồn.”
Nếu trước đó Diệp Tuy đoán Uông Ấn đã uống say thì bây giờ nàng đã cực kì chắc chắn rằng hắn đã say.
Nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra câu “ta rất buồn”, còn nói với giọng điệu yếu ớt và đau khổ như thế.
Diệp Tuy không kịp nghĩ ra lời nào để an ủi hắn, chỉ vô thức đáp: “Đại nhân, thiếp biết, thiếp biết chàng rất buồn. Nếu điện hạ ở dưới suối vàng có biết, cũng không muốn chàng đau khổ thế này.”
Uông Ấn bỗng nhiên nghiêng người về phía nàng, áp trán lên trán nàng, lẩm bẩm nói: “Cô gái nhỏ, ta thật sự rất buồn. Sao điện hạ đã mất rồi?”
Diệp Tuy giật mình bởi hành động cụng trán của hắn, người nàng liền cứng đờ.
Uông Ấn áp trán vào trán nàng, khuôn mặt của hắn gần kề, hơi thở phả vào mặt nàng mang theo sự nóng bỏng vô cùng và hơi rượu nồng.
Mùi hơi rượu quả thật rất khó ngửi, nhưng hơi thở trong trẻo lành lạnh trên người Uông Ấn lại có sự trung hòa của hương trà Diệm Khê, nên thứ mùi khó ngửi này vẫn chưa đến mức khiến nàng né tránh.
Chẳng mấy chốc, Uông Ấn ngẩng đầu lên, trán hai người không còn kề sát nhau nữa, hơi rượu cũng không nồng nặc nữa.
Diệp Tuy thở phào, đang muốn gọi người tới đỡ Uông Ấn đã say đi nghỉ.
Nhưng Uông Ấn đưa tay ôm lấy khuôn mặt nàng mà không nhúc nhích, giống như đang xác nhận điều gì đó.
Diệp Tuy có thể nhận thấy rõ nỗi đau buồn trong mắt Uông Ấn, như thể muốn nhấn chìm nàng.
Ngay sau đó, nàng đã làm một hành động mà chính bản thân nàng cũng khó có thể tin được.
Nàng hơi nghiêng đầu, tránh khỏi hai bàn tay của Uông Ấn rồi cúi đầu xuống hôn nhẹ lên mu bàn tay của hắn.
Giờ phút này, nàng chỉ có sự bày tỏ như vậy để hắn biết rằng nàng đang ở bên cạnh hắn, bất luận có chuyện gì xảy ra thì nàng cũng sẽ ở bên cạnh hắn.
Uông Ấn hơi khựng người, cái hôn phớt nhẹ đến mức gần như có thể không để ý, dù là hôn lên mu bàn tay hắn thì cũng giống như đốt lửa trên người hắn vậy.