Uông Xưởng Công

Chương 842: Chương </span></span>842DÙNG ĐAO



Từ khi Uông Ấn được tái nhậm chức đến nay, đây là lần thứ hai hắn gặp Vĩnh Chiêu Đế.

Sau khi nghe Đường Ngọc bẩm báo, dĩ nhiên là hắn thở phào một hơi. May thay hắn đã có thể thoát khỏi sự do dự và lúng túng giữa hắn và cô gái nhỏ. Nhưng sau khi bước ra khỏi viện Tư Lai, vẻ mặt hắn lại khôi phục như thường.

Hiện tại là ngày thứ hai sau lễ đưa tang Trưởng công chúa, trong triều không có tình hình gì khẩn cấp, hoàng thượng cho triệu hắn gấp thế này… Xem ra, hoàng thượng còn vội vã hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.

Quả nhiên, Vĩnh Chiêu Đế nói: “Ái khanh, hôm qua khanh đã thể hiện trước mặt các quan viên trong triều, cũng đến lúc đi làm vài việc để bá quan nhận thức được sâu sắc hơn… rằng khanh đã được tái nhậm chức rồi.”

Vĩnh Chiêu Đế không đi đưa tang Trưởng công chúa, nhưng mọi chuyện trong lễ đưa tang đã được Nghi Loan Vệ và ám vệ báo cáo chi tiết.

Uông Ấn đã quỳ xuống khấu đầu ba cái với Trưởng công chúa.

Ông ta không rõ vì sao hắn lại làm như vậy, nhưng hắn làm thế quả thật đã để lại ấn tượng sâu sắc các quan viên, đúng là hắn đã làm được việc “đặc biệt tỏa sáng” như trước đó đã nói.

Lúc nghe thấy báo cáo, ông ta không khỏi nhớ lại những lời nói của Trưởng công chúa rằng có thể dùng Uông Ấn khi bà tiến cung lần trước, trong lòng luôn có cảm giác kỳ lạ.

Chẳng lẽ giữa Trưởng công chúa và Uông Ấn có quan hệ gì đó?

Ông ta thoáng ngẫm nghĩ, rồi lại nhanh chóng phủ định suy đoán này.

Hễ bọn họ có mối liên hệ thì sẽ để lại dấu vết, đã sớm bị những ám vệ do phủ Trấn Quốc Công lãnh đạo điều tra ra.

Vả lại, cho dù Trưởng công chúa có sự qua lại với Uông Ấn cũng không có gì to tát, không ảnh hưởng được gì. Bởi vì Trưởng công chúa đã từ trần.

Người chết là hết, một người bất luận có quyền thế và địa vị lớn nhường nào thì một khi đã qua đời, tầm ảnh hưởng sẽ có hạn, thật ra không có tác dụng lớn.

Vĩnh Chiêu Đế rất rõ, người vẫn đang sống mới là quan trọng nhất. Tất nhiên, chỉ còn sống thôi cũng chưa đủ, còn phải có ích, cực kì có ích mới được.

Bây giờ, ông ta dự định dùng đến Uông Ấn - thanh đao rất sắc bén này.

“Vâng, xin hoàng thượng sai bảo.” Uông Ấn cung kính đáp.

Vĩnh Chiêu Đế nhìn lướt qua Uông Ấn, sau đó nói: “Ái khanh, gần đây khanh đã có thể tự do ra vào phủ nhà họ Uông, chắc hẳn khanh đã biết chuyện vận chuyển bằng đường thủy của đạo Giang Nam nhỉ?”

Uông Ấn đã trở lại Đề Xưởng, còn loại bỏ một nhóm đề kỵ vào sau. Vĩnh Chiêu Đế mắt nhắm mắt mở với việc này, không hỏi gì cả.

Nếu ông ta đã để Uông Ấn chấp chưởng Đề Xưởng lần nữa, vậy thì ông ta sẽ không can thiệp vào những vấn đề như lựa chọn đề kỵ nữa.

Hiện tại đến lúc ông ta định dùng đến Uông Ấn, ông ta lại hy vọng rằng Đề Xưởng có thể khôi phục khả năng và trình độ trước kia, mới có thể dùng được thuận tay hơn.

Việc vận chuyển bằng đường thủy ở đạo Giang Nam bị gián đoạn, gây nên vụ tham nhũng của Tư Vận Chuyển. Bề ngoài, sự việc đã được giải quyết, nhưng trên thực tế là chưa.

Uông Ấn gật đầu, đáp: “Bẩm hoàng thượng, thần biết rõ. Hiện nay, Công Bộ và Hộ Bộ đang tiến hành tu sửa gấp, khắc phục việc gián đoạn. Có điều, mùa đông đã đến, việc tiến hành hết sức gian nan…”

Vĩnh Chiêu Đế cau mày, nói với vẻ không vui: “Ái khanh, chuyện trẫm nói không phải điều này.”

Uông Ấn cụp mắt, thái độ càng tỏ ra cung kính hơn: “Là thần suy nghĩ chưa đủ, hoàng thượng đang nói đến tình hình trong triều do chuyện này gây nên?”

Tất cả trách nhiệm của vụ việc vận chuyển bằng đường thủy của đạo Giang Nam đều rơi vào phát vận sứ đường thủy và đường bộ là Tiền Khả Kính, đồng thời liên lụy đến thái tử.

Lương đệ Chu thị của thái tử đã chết cùng với việc hoàng thượng bảo vệ thái tử khiến bá quan đều biết rằng việc vận chuyển bằng đường thủy không liên quan đến thái tử, thái tử là bị tai bay vạ gió.

Có điều, thứ được gọi là “lòng dân”, một khi đã sụp đổ thì rất khó để vực lại.

Dù theo ý của hoàng thượng, Nghi Loan Vệ đã bí mật tạo thế lực cho thái tử, nhưng kỳ lạ là hiệu quả quá nhỏ.

Trong mắt quan viên trong triều và dân chúng, thái tử vẫn không phải là người tốt nhưng lại chiếm giữ vị trí quan trọng.

Mặc dù hiện tại lòng dân chưa tạo thành ảnh hưởng gì lớn đối với thái tử và thế cuộc trong triều, nhưng cứ tiếp tục thế này, chắc chắn sẽ mang đến nguy cơ cực kì lớn.

Vĩnh Chiêu Đế không thể không đề phòng.

Ông ta cho gọi Uông Ấn vào cung gấp chính là vì chuyện này. Tuy nhiên, việc ông ta muốn Uông Ấn làm không phải là vãn hồi lòng dân cho thái tử, mà muốn hắn hỗ trợ thái tử để đối phó với Vi hoàng hậu.

Thế lực của hoàng hậu và phủ Thừa Ân Công quá mạnh, điều này trở thành tai họa trong lòng Vĩnh Chiêu Đế.

Dưới sự cảnh cáo của ông ta, Vi hoàng hậu và phủ Thừa Ân Công tỏ ra rất ngoan ngoãn, không có hành động phản kháng gì. Song, ông ta nhanh chóng phát hiện ra cũng chỉ có thể làm đến bước này.

Khi ông ta có ý định hạn chế thế lực của Vi hoàng hậu và phủ Thừa Ân Công hơn nữa thì phát hiện ra… lại không thể ra tay.

Nói cách khác, thế lực của phủ Vi hoàng hậu và phủ Thừa Ân Công đã cắm rễ rất sâu, có thể chống lại được sự chèn ép của quyền lực đế vương.

Vi hoàng hậu có danh thơm hiền hậu trong triều, hơn nữa danh thơm của hoàng hậu còn lan xa. Bá quan và dân chúng đều biết bốn chữ “mẫu nghi thiên hạ” rất thích hợp để miêu tả Vi hoàng hậu.

Hơn nữa, Vi hoàng hậu còn sinh được công chúa và hoàng tử, có công kéo dài hồng phúc của Đại An, đồng thời còn quản lý công việc trong cung đâu ra đấy.

Bất kể ở phương diện nào cũng không thể tùy tiện phế truất hoàng hậu.

Phủ Thừa Ân Công cũng vậy, phần lớn con cháu trong phủ đều an phận thủ thường, tuy quyền cao chức trọng trong triều nhưng lại có uy tín rất cao trong giới Nho học.

Do đó, Vĩnh Chiêu Đế càng không thể yên tâm.

Trước khác nay khác, Vĩnh Chiêu Đế trước đây rất hài lòng với con cháu của phủ Thừa Ân Công, hiện tại nhìn sao cũng thấy không yên tâm.

Con cháu của phủ Thừa Ân Công có quyền thế như vậy, lại có được uy tín thế này, trong tương lai… còn muốn được gì nữa?

Tất nhiên, Vĩnh Chiêu Đế có thể hủy diệt phủ Thừa Ân Công, nhưng triều thần sáng suốt, không thể để bọn họ đau lòng được. Suy cho cùng, về sau ông ta còn phải dùng đến những triều thần khác.

Bên cạnh đó, cũng phải giữ thể diện của hoàng gia và uy nghiêm của đế vương.

Nếu có đầy đủ lí do để xử lí thì lại khác.

Vĩnh Chiêu Đế nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn cảm thấy chỉ có Uông Ấn mới có thể nghĩ ra lí do đầy đủ để xử lí việc này.

Uông Ấn là một thanh đao tốt, nếu vứt bỏ không dùng nữa thì thực sự rất đáng tiếc, phải dùng cho thật tốt.