Diệp Tuy nhìn Uông Ấn không chớp mắt, trong lòng hết sức bình tĩnh.
Nàng hiểu quá rõ Uông Ấn, hắn nói muốn giết một người vào lúc này, và giết ai thì đã rất rõ ràng.
Cố Chương, chắc chắn là Cố Chương.
Uông Ấn gật đầu, thu lại nụ cười, sát khí lạnh thấu xương đột nhiên tăng vọt, thản nhiên nói: “Đúng vậy, là Cố Chương. Muốn phá hủy hoàn toàn cái bẫy vu cổ thì phải giết Cố Chương trước đã!”
Kể từ khi hắn quen biết Diệp Tuy đến nay, Cố chương thỉnh thoảng sẽ nhảy ra phá rối, tuy không gây ra tổn thương gì nhưng lại khiến hắn cảm thấy… rất chướng mắt.
Cố Chương là con trai trưởng dòng chính của nhà họ Cố, được gọi là “công tử Thanh Yến” từ rất sớm, rất nổi tiếng ở Đại An. Thật lâu trước đây, Uông Ấn còn đánh giá cao chàng trai trẻ này.
Có điều, nhà họ Cố có dã tâm quá lớn, tiếng tăm lừng lẫy tại Nam Bình vẫn còn chưa đủ. Mà công tử Thanh Yến lại không có khả năng tương xứng với dã tâm này. Công tử Thanh Yến chỉ là cái tên “hữu danh vô thực”.
Chưa kể đến việc Cố Chương từng cầu hôn Diệp Tuy. Chỉ riêng điều này thôi, Uông Ấn đã không thể có thiện cảm với Cố Chương.
Uông Ấn là người lạnh nhạt, vốn dĩ rất khó có thiện cảm gì đối với người khác. Cố Chương cũng chỉ là một trong số những người đó, tất nhiên lại càng không tính là đối thủ.
Dù Cố Chương xuất thân từ nhà họ Cố, dù Diệp Tuy cực kì kiêng kỵ Cố Chương, dù Diệp Tuy từng nói Cố Chương là Nam Bình Vương trong tương lai, nhưng Uông Ấn vẫn không để Cố Chương vào trong mắt.
Trong thời thế không có anh hùng thì kẻ vô danh cũng trở nên nổi tiếng. Sau này Cố Chương được xưng vương ắt hẳn là có rất nhiều nguyên nhân. Nhưng nguyên nhân chủ yếu trong đó chắc chắn không phải là vì bản lĩnh và khả năng của hắn.
Bản lĩnh và khả năng của một người mới là thứ căn bản nhất. Cố Chương không có thứ căn bản nhất này thì có gì 6đáng sợ?
Cho dù đã biết Cố Chương quy thuận Vi hoàng hậu, cho dù biết Cố Chương bí mật giở trò xấu thì Uông Ấn cũng chưa từng nghĩ đến việc muốn lấy mạng Cố Chương.
Song lần này thì lại khác.
Nếu Cố Chương động đến hắn thì không sao, nhưng Cố Chương lại cố tình nhằm vào Diệp Tuy. Uông Ấn dứt khoát sẽ không khoan nhượng nữa.
Người chết thì mới không trở thành mối đe dọa.
“Bổn tọa không để hắn vào trong mắt, rốt cuộc lại thành khinh địch, nên mới gây ra tai họa vu cổ cho nàng.” Uông Ấn đáp với giọng điệu mang theo sự tự trách sâu sắc.
Diệp Tuy lắc đầu, nói: “Chỉ cần hóa giải được tình thế này thì nó không phải là tai họa. Đại nhân đã có cách rồi?”
Uông Ân là người hành động trước cả lời nói, nếu hắn đã nói ra rằng muốn giết Cố Chương thì chắc hẳn đã có biện pháp khả thi.
Với võ nghệ của Uông Ấn và bản lĩnh của mấy người Trịnh Thất, Vương Bạch, muốn giết Cố Chương không phải là chuyện khó. Cái gọi là “Một kẻ khỏe hơn người, đánh thắng mười người biết võ”, Cố Chương quả thật không có sức chống đỡ.
Chỉ là, giết Cố Chương thì dễ, nhưng giết hắn để phá vỡ tình thế thì khó… Nếu Cố Chương chết mà chuyện vu cổ vẫn còn… thì giết hắn cũng vô nghĩa.
“Phải rồi, bên cạnh Cố Chương còn có hai ám vệ, bản lĩnh không thua kém Trịnh Thất và Vương Bạch.” Diệp Tuy nói với Uông Ấn, sợ bản thân bỏ sót tin tức gì.
Uông Ấn gật đầu, đáp: “Bổn tọa biết, đề kỵ và Vận Chuyển Các đã điều tra kĩ lưỡng về mọi thứ liên quan đến Cố Chương.”
Chính bởi Cố Chương hiểu rất rõ về tình hình của Diệp Tuy nên mới có thể bố trí cái bẫy vu cổ. Uông Ấn muốn giết Cố Chương, sao có thể không làm chu toàn mọi chuyện cho được?
Hắn đi đến gần Diệp Tuy, cầm lấy tay nàng, khẽ nói: “Việc này nàng không cần phải lo lắng, bổn tọa đã sắp xếp xong xuôi. Có điều, bổn tọa như thế này, nàng có sợ không?”
Hắn nói ra chuyện lấy tính mạng Cố Chương một cách nhẹ nhàng, coi mạng người như cỏ rác như vậy, liệu cô gái nhỏ có cảm thấy hắn máu me tàn bạo không? Liệu nàng có sợ hắn độc ác không?
Nàng sẽ không sợ, nhưng hắn vẫn hỏi, vẫn muốn nghe chính miệng nàng nói ra.
“Sợ sao?” Diệp Tuy hơi nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn Uông Ấn. Khi nhìn thấy dáng vẻ nín thở chờ đợi của hắn, nàng chợt hiểu được ý của hắn.
“Sợ sao?’ Nàng lặp lại lần nữa rồi cười nhẹ, nắm lại tay Uông Ấn, sau đó đan những ngón tay vào ngón tay hắn, bấy giờ nàng mới cười nói: “Đại nhân, thiếp không sợ.”
“Cố Chương là kẻ địch, còn thiết lập cái bẫy vu cổ này, định đẩy chúng ta vào chỗ chết, chẳng phải là nên giết hắn sao? Sao đại nhân lại là người máu me tàn bạo được?”
Trong kiếp trước, những gì nàng làm còn đẫm máu và độc ác hơn Uông Ấn nhiều.
Đám người Cố Chương, Cố Sùng, Cố Hưng Túc, Cố Kính Chỉ đều chết trong tay nàng. Ngay cả con cháu của những người này, những người thuộc chi chính của nhà họ Cố, có quan hệ thông gia với nhà họ Cố đều bị nàng tiêu diệt sạch sẽ. Mùi máu tanh của nhà họ Cố nồng nặc mấy ngày không hết.
Những gì đã trải qua trong kiếp trước khiến nàng hiểu rõ một đạo lý: Nhân từ nương tay với kẻ địch, cuối cùng ắt sẽ phải chịu tội.
Nàng không sợ Uông Ấn thế này, nàng chỉ sợ sau này hắn sẽ phải chịu tổn hại…
Nàng đưa bàn tay đang nắm lấy tay Uông Ấn lên môi, khẽ hôn lên những ngón tay đang đan vào nhau, sau đó ngước mắt lên nhìn Uông Ấn, cười nói: “Đại nhân, ở bên chàng thì thiếp không sợ gì hết.”
Uông Ấn có cảm giác trái tim mình bị thứ gì đó đập mạnh, đung đưa dữ dội, khiến hơi thở của hắn liền trở nên dồn dập.
Ngay sau đó, hắn bỗng nở nụ cười, trong mắt có những vì sao đang nhấp nháy, cả người được bao phủ bởi một tầng ánh sáng lấp lánh nhàn nhạt khiến Diệp Tuy hơi thất thần.
Bất kể đã nhìn hắn bao nhiêu lần, bất kể đã quen nhường nào thì nàng vẫn sẽ không kìm lòng được mà bị thu hút.
Giờ phút này, nàng không nghĩ ngợi gì hết, trong mắt chỉ có hắn. Người này rõ ràng là đang bị thương, chất độc trong cơ thể đang lan ra, nhưng vẫn ung dung bình tĩnh như cũ, khiến nàng cảm thấy vui vẻ.
Chỉ cần nghĩ đến hắn là trong lòng nàng sẽ dâng lên dũng khí và niềm tin vô hạn. Bất luận con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn gập ghềnh thì đều không có gì đáng sợ.
Tình yêu là sự dũng cảm, tình yêu khiến con người ta mạnh mẽ, cũng khiến con người ta hạnh phúc.
Trong cuộc đời này của nàng, những điều dũng cảm, mạnh mẽ, hạnh phúc tốt đẹp đó đều là do người đang ở trước mặt đây mang đến cho nàng.
Nàng sẽ cùng hắn ở bên nhau, cùng sánh vai nhau sóng bước, cùng hắn ngắm hoa mùa xuân, ngắm trăng mùa thu, cùng hắn trải qua những ngày nóng bức và giá lạnh. Dù… lúc này hắn nói phải giết một người, trong thâm tâm nàng cũng không hề e sợ.
Hơn nữa, nàng cũng nghĩ giống như hắn, Cố Chương đã nhảy nhót quá lâu, nàng tuyệt đối sẽ không cho người này có bất cứ cơ hội nào để làm hại nàng nữa.