Đứa trẻ Diệp Tuy gặp được ở cách cung Diên Hi không xa chính là Thập Cửu hoàng tử Trịnh Thụy.
Ngay khi nhìn thấy nàng, Trịnh Thụy liền chạy đến, tức giận chất vấn: “Ngươi chính là Đốc chủ phu nhân biết vu cổ?”
Nghe thấy lời này, hai nội thị trẻ đi bên cạnh Trịnh Thụy đều hít sâu một hơi. Một người trong đó vội nói: “Xin Đốc chủ phu nhân thứ lỗi, điện hạ còn nhỏ, xin Đốc chủ phu nhân thứ lỗi!”
Một người còn lại thì cẩn thận kéo tay áo Trịnh Thụy.
Trịnh Thụy hất tay áo, cười lạnh, nói: “Các ngươi sợ cái gì? Chẳng lẽ bổn điện nói sai sao? Đến cả Ti Thiên Giám cũng nói có tai tinh, chẳng lẽ người biết vu cổ không phải là tai tinh à?”
Hai nội thị tái mặt, chỉ hận không thể chui xuống đất.
Sớm biết vậy thì họ đã không nghe điện hạ mà đi đường này rồi. Chẳng ngờ lại gặp Đốc chủ phu nhân, càng không ngờ điện hạ lại nói ra lời ngu xuẩn như thế.
Vị phu nhân trước mắt này là ai? Là Đốc chủ phu nhân, là em gái cùng cha, cùng mẹ của Thuần phi nương nương. Trong cung này, ai nhìn thấy nàng mà không phải nhường nhịn ba phần chứ?
Điện hạ thì hay rồi, thẳng thừng làm bẽ mặt Đốc chủ phu nhân... Có lẽ không chỉ làm bẽ mặt thôi đâu, rốt cuộc điện hạ muốn làm cái gì chứ?
Mẫu phi của điện hạ đã không còn. Bây giờ, điện hạ chỉ là ở nhờ trong cung Thọ Khang của Hiền phi nương nương mà thôi. Điện hạ đã sớm biết tình cảnh của mình, sao còn ăn nói bừa bãi trước mặt Đốc chủ phu nhân vậy chứ?
Trịnh Thụy không để ý đến hai nội thị mà trợn mắt trừng Diệp Tuy, giống như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung của mình.
Diệp Tuy sầm mặt, lạnh lùng nói: “Cho dù điện hạ còn nhỏ cũng không thể ăn nói bừa bãi. Lúc ở điện Tuyên Chính, hoàng thượng đã nói vu cổ là thứ mê hoặc lòng người, cấm bất cứ ai nhắc đến. Điện hạ muốn chống lại ý của hoàng thượng hay sao?”
“Ngươi...! Bổn điện không có ý này!” Trịnh Thụy hung tợn trừng Diệp Tuy, vẫn không quên thanh minh cho bản thân.
“A? Vậy ý điện hạ là gì?” Diệp Tuy hỏi lại, còn tỏ ra hứng thú.
“Ta... Sao bổn điện phải nói cho ngươi biết? Ngươi là thứ đàn bà xấu xa! Chính ngươi đã hại chết mẫu phi của bổn điện! Ngươi trả mẫu phi lại cho bổn điện!” Trịnh Thụy nghiến răng nghiến lợi hét lên, mắt cũng vằn đỏ.
“...” Diệp Tuy thấy đứa trẻ này từ nóng nảy chuyển sang đau khổ thì không biết phải nói gì.
Đương nhiên là nàng nhận ra Thập Cửu hoàng tử. Nàng đã thấy cậu từ khi còn nhỏ, cũng đã từng gặp cậu khi đã lớn.
Dĩ nhiên, cũng thấy bộ dạng của cậu khi chết. Khi đó, cậu đã bị giáng làm thứ dân, chỉ có thể nói là “chết”, không thể nói là “hoăng”.
Kiếp trước, sau khi thái tử bị phế, phe phái của Thái Ninh Đế suy yếu, trận chiến hoàng quyền do hai phe chính là Thập Bát hoàng tử và Thập Cửu hoàng tử tranh chấp.
Kiếp trước, Mẫn phi không chết sớm như vậy mà âm thầm gom góp thế lực, trợ giúp Thập Cửu hoàng tử giành vị trí thái tử.
Cuối cùng, đương nhiên là Thập Cửu hoàng tử thua, bị giáng làm thứ dân, chết vì bệnh tật. Cuối cùng, là Thái Ninh Đế nhặt xác cho cậu.
Thời thế thay đổi, bây giờ, tuy Thập Cửu hoàng tử thể hiện rõ sự hận thù nhưng mắt lại vằn đỏ...
Cũng phải thôi, Mẫn phi đã chết, cậu lại chỉ mới mười tuổi. Lần này, nàng không so đo nữa.
“Điện hạ ăn nói cẩn thận. Vì sao Mẫn phi nương nương chết thì trong cung đã sớm có kết luận rồi, điện hạ cũng biết rõ. Hôm nay cớ gì lại ăn nói hồ đồ? Sao ngài biết ta tiến cung? Còn đi đường này?” Trước khi đi, Diệp Tuy còn nhìn Trịnh Thụy nói thêm mấy câu.
Theo như lời chị nói, lúc này các hoàng tử đang học tập với quan viên ở Quốc Tử Giám, sao Thập Cửu hoàng tử lại ở đây? Còn chờ trên con đường chắc chắn phải đi qua khi muốn từ cung Diên Hi xuất cung.
Nàng vẫn nhớ bố cục nơi này, cung Thọ Khang cách cung Diên Hi khá xa.
Nào có chuyện trùng hợp gặp được, rõ ràng là Trịnh Thụy cố ý tới đây!
Về phần đây là ý của cậu hay bị người sắp xếp thì khó mà nói.
Nhưng mà tuổi nhỏ không phải là lí do để hành động thô lỗ, hấp tấp, còn biểu hiện cả bản tính của mình. Chẳng trách kiếp trước Trịnh Thụy lại thua Thập Bát hoàng tử.
Trịnh Thụy vốn thấp hơn nàng một cái đầu, trong nháy mắt, cậu cảm thấy mình bị đè ép nghiêm trọng, không nhịn được mà lùi lại phía sau mấy bước.
Trên mặt cậu hiện lên vẻ kinh hoảng nhưng vẫn cậy mạnh: “Ngươi... ngươi mới đang ăn nói lung tung! Ngươi là thứ đàn bà xấu xa! Bổn điện chỉ tình cờ đi qua đây, chẳng lẽ bổn điện muốn đi đường nào, còn cần Đốc chủ phu nhân cho phép sao?”
Hình như cậu nghĩ đến chuyện gì đó nên ngẩng đầu nhìn Diệp Tuy, cười lạnh, nói: “Cho dù Thuần phi nương nương đang quản lý lục cung thì cũng không có đạo lý này! Bổn điện phải đi hỏi phụ hoàng xem có phải bổn điện không được đi lại gần cung Diên Hi hay không?”
Dứt lời, cậu liền xoay người chạy đi, chạy được mấy bước lại đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn Diệp Tuy, trong mắt là vẻ hung ác khó nói.
Không đợi Diệp Tuy nói gì, cậu lại tiếp tục xoay người chạy, lần này không dừng lại nữa.
Hai nội thị đi cùng cậu giờ mới nhớ ra, khom lưng hành lễ với Diệp Tuy rồi chạy theo.
“Đốc chủ phu nhân, chuyện này... có cần quay lại cung Diên Hi hay không?” Nội thị dẫn đường dè dặt hỏi, trong lòng hơi hoảng hốt.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Thập Cửu hoàng tử tức giận trừng mắt nhìn Đốc chủ phu nhân rồi chạy mất?
Diệp Tuy lắc đầu, nói: “Không cần, xuất cung thôi. Ngươi cứ nói lại chuyện này cho Khương nội thị là được.”
Theo nàng suy đoán, rất có thể Trịnh Thụy bị người khác xúi giục mới nóng giận mà làm vậy. Nếu không, cớ gì cứ liên tục gọi nàng là “thứ đàn bà xấu xa”?
Còn về việc cậu bị ai xúi giục thì cũng không cần đoán.
Hiền phi lợi dụng Trịnh Thụy tuổi nhỏ, dễ xúc động, cố ý bảo cậu tới mắng nàng là vì muốn khiến nàng bực bội ư? Hay là vì mục đích gì khác?
Chuyện này... nàng không dám xem thường.
Uông Ấn vẫn đợi ngoài cửa cung, vừa thấy Diệp Tuy đi ra liền tiến lên hỏi: “Cô gái nhỏ, xảy ra chuyện gì sao?”
Sau khi ngồi lên chiếc xe ngựa đen nhánh kia, Diệp Tuy mới nói: “Đại nhân, khi thiếp vừa đi khỏi cung Diên Hi thì gặp Thập Cửu hoàng tử Trịnh Thụy...”
Nàng kể lại chuyện vừa xảy ra một cách tỉ mỉ, bao gồm cả lời nói của Trịnh Thụy và ánh mắt hung ác, cuối cùng, nàng nói: “Đại nhân, Trịnh Thụy cố ý chờ ở đó là vì mắng thiếp thôi sao? Thiếp cứ cảm thấy sẽ không đơn giản như vậy.”
Cho dù là ánh mắt cuối cùng của Trịnh Thụy hay là Hiền phi đứng sau cậu thì đều khiến nàng cảm thấy quái dị, nàng không cách nào xem thường chuyện này được.
Uông Ấn đặt tay lên vai nàng, ôm nàng vào lòng, an ủi: “Đúng là có gì đó không bình thường. Trong cung, ít có hoàng tử nào ngu xuẩn như vậy. Bổn tọa sẽ phái người đi thăm dò, yên tâm đi.” . Kiếm Hiệp Hay
“Ừ, chuyện này cũng phải nói cho tỷ tỷ biết mới được, làm phiền đại nhân rồi.” Diệp Tuy tựa vào ngực hắn, ngửi thấy mùi hương trong trẻo, lạnh lùng quen thuộc, trong lòng dần thấy yên bình.
Nhưng sáng ngày hôm sau, lại có nội thị đến phủ nhà họ Uông truyền lệnh.