Uông Xưởng Công

Chương 912: Chương </span></span>912ĐƯỢC THÔI



Trăng sáng chiếu rọi, từ ánh sáng len lỏi qua khe cửa cũng đủ để thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong căn phòng.

Uông Ấn dựa vào đầu giường, chỉ khoác một chiếc áo choàng đen, lộ ra lồng ngực trần trụi, bên trên có vết thương cũ chỗ nông chỗ sâu, còn có lấm tấm vệt đỏ.

Lưng và vai bị áo choàng đen che khuất còn có nhiều hơn, đây đều là do Diệp Tuy cào ra.

Cuối cùng cô gái nhỏ hôn mê bất tỉnh, hắn còn cảm thấy chưa đã thèm.

Thì ra đây chính là sinh hoạt vợ chồng, rốt cuộc hắn cũng nếm được mùi vị này.

Hắn thỏa mãn ngả người xuống bên cạnh Diệp Tuy, dùng miệng vuốt ve đôi môi nàng, quyến luyến hôn tới hôn lui, không nỡ rời đi một chút nào.

Cô gái nhỏ... Không, nàng không phải cô gái nhỏ của hắn nữa rồi, nàng là A Ninh của hắn, là phu nhân của hắn!

Uông Ấn khẽ rủ mi mắt, lẳng lặng nhìn Diệp Tuy tựa sát hắn ngủ say, khóe miệng từ từ nhếch lên, nở một nụ cười đầy thỏa mãn, giống như người đói bụng đã lâu cuối cùng có thể ăn uống no nê.

Quả thật, hắn đã đói bụng từ lâu, mãi mới được ăn nàng nên đương nhiên một, hai lần là không đủ...

Uông Ấn khe khẽ nâng bàn tay còn vắt ngang qua hông hắn lên, đưa tới bên môi, nhẹ nhàng hôn, ánh mắt nặng tình lưu luyến, khẽ nỉ non: “Phu nhân, phu nhân...”

Hắn xuất thân là cô nhi trong quân đội, không cha không mẹ, tứ cố vô thân, cho đến khi gặp được nàng, mới có được tình yêu sâu nặng cả đời.

Cô gái nhỏ xóa sạch bụi bặm bao phủ trái tim hắn, xua tan hết thảy u ám trong mắt hắn, cho hắn thấy được nhân gian phồn hoa, cũng thấy được nghĩa vợ tình chồng.

Ta có một viên minh châu, bụi bặm phủ kín đã lâu.

Hôm nay bụi tan châu sáng, chiếu rọi non sông vạn dặm.

Cả đời này của hắn, đôn đáo cực khổ, đến lúc này, bụi tan châu sáng, nhìn thấy non sông vạn dặm.

Diệp Tuy chầm chậm hé mắt, trong đầu còn mơ mơ màng màng, cảm thấy từng đợt đau nhức ập đến, toàn thân như vỡ ra từng mảnh, chẳng còn chút sức lực nào.

Nàng muốn gọi Bội Mặc, lại phát hiện cổ họng mình khàn khàn, chẳng thể phát ra được chút âm thanh nào.

Toàn bộ cảnh tượng tối qua xuất hiện trong đầu khiến mặt nàng như nổi lửa. Quá xấu hổ, tại sao lúc trên giường nàng lại nói ra những lời kia?

Thế nhưng, càng ngượng ngùng hơn chính là, nàng lại có một cảm giác thỏa mãn khó có thể mở miệng.

Rốt cuộc nàng và đại nhân cũng trở thành vợ chồng thực sự, giống như hết thảy những đôi vợ chồng trong thế gian...

Bất chợt, nàng cảm thấy có người kéo lấy eo nàng, sau đó lập tức dán lên lồng ngực hắn.

Là đại nhân!

Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp: “Phu nhân, tỉnh rồi?”

Diệp Tuy lập tức bị xưng hô này làm cho đứng hình, thẹn thùng xấu hổ đều tạm thời dẹp qua một bên: “Phu nhân?”

Uông Ấn chỉ cười, trong mắt và trên vẻ mặt tràn đầy sự thỏa mãn khoan khoái, đôi tay ôm lấy thắt lưng nàng siết thật chặt: “Nàng là phu nhân của ta, tối hôm qua... là chân chính rồi.”

Dứt lời, thân thể hắn trượt xuống, nghiêng người nhìn Diệp Tuy, gần như dán chặt vào mặt nàng, tay vẫn ôm lấy eo nàng như cũ, thấp giọng nói: “Đêm qua, nàng quên rồi?”

Giọng điệu của hắn dịu dàng, động tác lại mang theo lực áp bức mãnh liệt.

Giống như chỉ cần Diệp Tuy nói quên rồi, hắn sẽ không ngại tự mình hành động để cho nàng khắc sâu nhớ kĩ hết thảy mọi chuyện tối hôm qua.

Diệp Tuy nghe đến mức hai tai ửng đỏ, nàng vô thức đưa tay đẩy một cái, muốn cách xa sự áp bức mãnh liệt đến cùng cực này, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, thiếp...”

Uông Ấn cầm tay nàng đặt lên ngực, giọng nói lại trầm thấp hơn ban nãy một ít: “Gọi ta là gì? Thật sự không nhớ, hửm?”

Mặt Diệp Tuy đỏ ửng lên, rút tay về, nhưng lại không thể động đậy, hô hấp cũng trở nên rối loạn.

Tối qua là tối qua, nàng có thể nức nở mà gọi “tướng công”, thế nhưng lúc này... thực sự xấu hổ.

Nàng nhìn Uông Ấn, đang muốn lắc đầu cự tuyệt thì lại thấy được nỗi mong mỏi từ tận đáy mắt hắn, còn có dáng vẻ lẳng lặng nín thở của hắn.

Tim nàng nhảy lên thình thịch, toàn thân như có dòng nước ấm tuôn ra, nhẹ nhàng mở miệng gọi: “Tướng công, tướng công.”

Không phải nhất thời ý loạn tình mê, mà là tỉnh táo nghiêm túc, không có gì phải xoắn xuýt thẹn thùng, bọn họ đã hoàn toàn chiếm hữu đối phương, bọn họ chỉ thuộc về nhau, việc này không thể nghi ngờ.

Thời khắc nàng gọi ra hai tiếng “tướng công” kia, hô hấp Uông Ấn đình trệ giây lát, cơ bắp trên cánh tay đều căng chặt lên, sau đó ôm nàng vào lòng.

Hắn hôn vào gáy nàng, nhẹ nhàng mà thành kính, nói với giọng khàn khàn: “Phu nhân, phu nhân...”

Hắn có vô số lần khát vọng được ôm chầm lấy nàng, vô số thời khắc muốn thân mật với nàng, hôm nay rốt cuộc đã thực hiện được ước nguyện.

Trong thời khắc này, đốc chủ Đề Xưởng – Uông Ấn thế cường lực mạnh, trong lòng lại có một ham muốn hoang đường, hy vọng thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này, dừng lại tại khoảnh khắc bọn họ thuộc về nhau.

Ý tưởng hoang đường này chỉ hiện lên trong nháy mắt, khi hắn thấy trong mắt Diệp Tuy chỉ in sâu hình bóng mình, hắn không nhịn được mà nở nụ cười trầm thấp.

Trong lòng bừng tỉnh hiểu ra: Một khắc viên mãn làm sao mà đủ? Hắn và phu nhân nhất định sẽ còn có thêm nhiều thời khắc khác!

Uông Ấn khép hờ đôi mắt, quấn quýt lấy cổ nàng, qua hồi lâu mới buông nàng ra, khàn giọng nói: “Phu nhân, tối qua nàng mệt nhọc, nghỉ ngơi thêm một lúc nữa đi.”

Dứt lời hắn liền kéo dãn khoảng cách với nàng, muốn lập tức xuống giường, thậm chí không dám nhìn Diệp Tuy, nếu không hắn sợ sức kiềm chế của bản thân không đủ mạnh, sợ không đè nén được suy nghĩ trong lòng.

“Đại nhân...” Diệp Tuy kéo tay hắn lại, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, chàng gọi thiếp là A Ninh được không?”

Nàng hiểu rõ khao khát trong lòng đại nhân, thế nhưng bà vú và Triệu tam nương bình thường đều gọi nàng là phu nhân, bây giờ đại nhân gọi nàng như vậy, luôn cảm thấy là lạ...

Uông Ấn quay lại nhìn nàng, một lúc lâu sau mới gật đầu nói: “Được.”

Hắn dừng một chút, sau đó nói: “Vậy, nàng gọi ta là Bán Lệnh, được không?”

Lúc không có người ngoài, nàng gọi một tiếng “tướng công” thôi đã phải xấu hổ mất nửa ngày, cách xưng hô này cứ giữ lại để dùng... trên giường đi. . Truyện Gia Đấu

Khắp đất nước này, người dám gọi tên tự của hắn cực kì ít, phu nhân... A Ninh có thể gọi hắn như vậy.

Bọn họ là người thân nhất của nhau trên đời này, như vậy... bổn tọa vui mừng khôn xiết.