Uông Xưởng Công

Chương 919: Chương </span></span>919TẤM LÒNG NGƯỜI MẸ



Vì thủy lợi và kho lương thực đạo Giang Nam, Uông Ấn đã âm thầm làm bao nhiêu việc Diệp Tuy không hề hỏi đến. Mấy ngày nay ngay cả thời gian nhìn thấy Uông Ấn cũng rất ít.

Ngoại trừ hao tâm tổn trí vì việc này, Uông Ấn còn vội vàng sắp xếp đề kỵ, tuyển chọn người thăm dò đạo Giang Nam. Dù sao hắn đã nhận lệnh hoàng thượng đi thu phục sơn trưởng Chu Diễn của thư viện Thanh Vân.

Việc nho lâm, đạo văn học, tuy Uông Ấn có hiểu biết nhưng đây không phải là sở trường của hắn. Bản lĩnh của hắn chính là võ công trong quân đội.

Mỗi nghề nghiệp đều có chuyên môn riêng, lần này đi tới đạo Giang Nam, đương nhiên là phải dẫn theo người tài am hiểu về phương diện này đi cùng.

Kinh Triệu là thủ đô, còn có Quốc Tử Giám chiếm đa số nhân tài đứng đầu của đất nước, phương diện nho lâm văn đạo chắc chắn cũng không ngoại lệ.

Người có bản lĩnh nhiều như vậy, hơn nữa đa số đều có chức quan, Uông Ấn cũng không thể đưa hết bọn họ tới đạo Giang Nam, chỉ có thể chọn một vài người đi cùng.

Phát hiện người tài, đây vốn chính là một việc cực kì hao tổn sức lực và tinh thần, vì vậy Uông Ấn không có một khắc nào được rảnh rỗi.

Còn Diệp Tuy cũng tất bật sắp xếp toàn bộ công việc trước lúc rời đi.

Sau khi Vĩnh Chiêu Đế chấp thuận, Diệp Tuy lập tức tiến cung gặp Diệp Tự, một là thăm hỏi, hai là nói lời từ biệt.

Không ngờ, sau khi nghe xong lời Diệp Tuy nói, Diệp Tự lại rơi vào trầm tư hồi lâu.

“Tỷ tỷ? Làm sao vậy?” Diệp Tuy hỏi, trong lòng không nén nổi lo lắng.

Diệp Tự nhìn Diệp Tuy một chút, mím môi, cuối cùng giống như vừa đưa ra quyết định: “A Ninh, tỷ có một chuyện muốn nhờ, xin muội và đốc chủ nhất định phải đồng ý.”

“Tỷ tỷ...” Diệp Tuy càng cảm thấy kỳ quái, vội trả lời: “Tỷ tỷ, tỷ đừng khách khí như vậy, tỷ nói xem là chuyện gì.”

Diệp Tự tập trung tinh thần, nói thẳng vào vấn đề: “A Ninh, muội và đốc chủ đi tới đạo Giang Nam lần này, có thể dẫn theo Vân nhi không?”

Diệp Tuy càng thêm hoài nghi, nàng cẩn thận nhìn sắc mặt Diệp Tự, thấy vẻ mặt chị mình vô cùng nghiêm trọng, hiển nhiên không phải nói đùa.

“Tỷ tỷ, vì sao đột nhiên lại muốn cho Vân nhi tới đạo Giang Nam?”

Thân phận hoàng tử quý trọng vô cùng, đâu thể muốn đi đâu thì đi, Vân nhi là hoàng tử, an toàn tính mạng là quan trọng nhất. Chuyến đi đạo Giang Nam lần này của bọn họ mặc dù là đi du lịch, nhưng Bán Lệnh còn nhận lệnh hoàng thượng, không biết sẽ gặp phải chuyện gì.

Đương nhiên cũng bao gồm cả gặp phải nguy hiểm.

Đã mở miệng nói ra chuyện này rồi, sắc mặt Diệp Tự tức khắc thư giãn đi nhiều, nàng lắc đầu nói: “A Ninh, đây không phải đột nhiên, mà là trước lúc muội tiến cung, tỷ đã muốn để Vân nhi có cơ hội ra khỏi cung du lịch một chuyến.”

Chỉ là, đi đâu, đi cùng ai, thì vẫn chưa tìm được biện pháp thích hợp.

Hiện tại biết Uông Ấn và Diệp Tuy tới đạo Giang Nam, nàng lập tức đưa ra quyết định: Đây chính là cơ hội thích hợp nhất!

“Tỷ biết bọn muội đi chuyến này không nhất định sẽ bình an vô sự, nhưng tỷ không sợ, cũng rất yên tâm. Vân nhi sắp bảy tuổi rồi, vẫn luôn ở trong thâm cung, lớn lên dưới tay các cung nhân và nội thị. Nó chưa từng ra khỏi cung, ngay cả Thái Bình Môn của hoàng thành như thế nào nó cũng chưa từng được thấy.”

Ánh mắt Diệp Tự nhìn xa xăm, cười khổ nói: “Hoàng thượng, tổ chế đã định ra ‘tiễn quân đi’, ‘đợi quân về’, chính là không thể ở lâu trong thâm cung, phải xuất cung trải nghiệm và quan sát dân tình. Vân nhi là một hoàng tử, sao có thể xem việc xuất cung là nguy hiểm?”

Diệp Tuy không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nghe Diệp Tự nói.

“Chính vì Vân nhi là hoàng tử mới càng phải xuất cung du lịch, độ tuổi này của nó vừa vặn thích hợp. Nó đã học vỡ lòng, nhưng bản tính chưa định, đang cần học hỏi nhiều hơn. Mặc kệ tương lai nó hướng tới đế vị hay muốn làm một hoàng tử bình thường, có thể chính mắt nhìn thấy khó khăn của bách tính, có thể chính tai nghe được cuộc sống của người dân, đây đều là lợi ích cả đời.”

Vẻ mặt Diệp Tự thả lỏng, nói hết ra các suy nghĩ khiến mình trằn trọc thâu đêm.

Vân nhi sinh ra ở hoàng gia, đây là may mắn của nó, cũng là bất hạnh của nó. Xuất thân là thứ không thể lựa chọn, nhưng tương lai sẽ đi con đường nào, làm sao để đi hết con đường này thì có thể lựa chọn.

Nàng là một người mẹ, điều có thể làm vì Vân nhi chính là dùng hết khả năng để nâng cao kiến thức và bản lĩnh cho nó, như vậy, mặc kệ Vân nhi đưa ra lựa chọn như thế nào cũng có thể thuận lợi được đôi chút.

Trong cung có đủ thứ việc xấu xa ngấm ngầm đáng sợ, nàng chưa bao giờ cố tránh không cho Vân nhi tiếp xúc, đó là hy vọng nó có thể chân đạp hắc ám, thân chứa hào quang. Thế nhưng hậu cung có lớn hơn nữa, sâu hơn nữa, so với đất nước này cũng chỉ là một góc nhỏ.

Nàng muốn Vân nhi thấy được trời đất rộng lớn, hiểu được khó khăn chân thực, cũng có thể chịu đựng sự tôi luyện nghiêm khắc nhất nhưng cuối cùng vẫn có thể giữ vững trái tim thuở ban đầu... Mà ở trong cung, những thứ này không thể nào thực hiện được!

“A Ninh, Vân nhi chỉ có thể theo bọn muội mới không uổng công xuất cung du lịch, muội nhất định phải đồng ý với tỷ.” Diệp Tuy nói, ánh mắt tha thiết cầu xin.

“Tỷ tỷ, Vân nhi có thể mở mang kiến thức và trải nghiệm, đương nhiên muội vui vẻ tán thành. Nhưng việc này, để muội về phủ thương lượng với đại nhân rồi mới tới trả lời cho tỷ được không?”

Diệp Tự gật đầu, nói: “Đương nhiên, tỷ đợi câu trả lời của hai người.”

“Tỷ tỷ, cho dù bọn muội đồng ý rồi. Vân nhi là hoàng tử, chỗ hoàng thượng... khó mà nói.”

Hoàng thượng hiện đã kiêng kỵ Bán Lệnh như vậy, để Vân nhi đi theo, lỡ như có chuyện bất trắc, đối với phủ nhà họ Uông, đối với Vân nhi và chị nàng, đều là tai họa.

Ánh mắt Diệp Tự khẽ chớp, giọng nói lại hết sức bình tĩnh: “Nếu muội và đốc chủ quyết định rồi, vấn đề này cứ giao cho tỷ.”