Trong cung Thọ Khang, nội thị Hà Anh cung kính bẩm báo với Hiền phi: “Bẩm nương nương, Nhị Thập Nhất điện hạ bị bệnh, hoàng thượng ban chỉ, cho ngài ấy ở cung Diên Hi dưỡng bệnh, miễn hết tất cả các môn học tại Hoàng Tử Sở (*).”
(*) Nơi ở và học tập của các hoàng tử khi đến tuổi.
“Hoàng thượng đích thân hạ chỉ ư? Thái y nói như thế nào?” Hiền phi vừa vẽ tranh vừa hỏi, giống như chẳng hề bận tâm đến chuyện này.
Hà Anh không dám chậm trễ, vội vàng bẩm báo: “Bẩm nương nương, là hoàng thượng đích thân nói. Hoàng thượng đã đến cung Diên Hi thăm bệnh rồi, người chẩn đoán cho Nhị Thập Nhất điện hạ chính là Khâu thái y.”
Khâu thái y là thân tín của Thuần phi nương nương. Từ lúc Thuần phi vẫn còn là Thuần tần đã điều dưỡng thân thể cho nàng nên đương nhiên không hỏi thăm được gì.
Hiền phi nghe nói thế cuối cùng cũng dừng bút, ra lệnh: “Gọi Thập Cửu điện hạ tới gặp bản cung.”
Là bệnh gì mà hoàng thượng phải đích thân đi thăm, còn hạ lệnh miễn tất cả các môn học ở Hoàng Tử Sở chứ?
Nên biết, các môn học ở Hoàng Tử Sở rất quan trọng. Đây là nơi các hoàng tử đã thành niên học tập, làm quen với các công việc quân chính, sự vụ...
Bây giờ, Thuần phi chấp chưởng lục cung, danh tiếng vô cùng thịnh, theo như bà ta biết, hoàng thượng còn đặc biệt lệnh cho Tư nghiệp Triệu Nguyên Phủ của Quốc Tử Giám đến dạy bảo hoàng tử, thế mà ngay lúc này, Nhị Thập Nhất hoàng tử lại bị bệnh?
Còn bệnh đến nỗi không đến Hoàng Tử Sở được, việc này quả thật là vô cùng bất thường...
Nghe Hiền phi hỏi, Thập Cửu hoàng tử Trịnh Thụy kính cẩn đáp: “Bẩm Hiền mẫu phi, hai ngày trước quả thật hoàng đệ bị ho khan, trông cũng khá ốm yếu nhưng theo hài nhi thấy thì không nghiêm trọng tới vậy.”
“Hiền mẫu phi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy ạ?” Trịnh Thụy lên tiếng hỏi.
Hiền phi ngẫm nghĩ rồi khẽ đáp: “Bản cung nghe nói nó bị bệnh nên hỏi thôi. Thế này đi, ngày mai con hãy đến thăm nó một lát, rốt cuộc thì cũng là huynh đệ, cũng nên để người ngoài biết hoàng gia cũng có tình cốt nhục thân thiết.”
“Vâng, hài nhi xin tuân theo sự chỉ bảo của Hiền mẫu phi.” Trịnh Thụy vội vàng đáp lại nhưng trong lòng lại nảy lên vô số suy nghĩ.
Có lẽ Hiền mẫu phi cho rằng việc Trịnh Vân Hồi sinh bệnh là có nội tình? Nếu không cũng sẽ không bảo cậu đến xem rõ ngọn ngành.
Thế nhưng, khi cậu ta nhìn thấy Trịnh Vân Hồi mang đầy vẻ bệnh tật ở cung Diên Hi thì lại cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Diệp Tự ở bên cạnh lên tiếng, giọng nói mang theo sự lo lắng: “Cảm ơn Thụy điện hạ đã đến thăm hỏi Vân nhi. Bây giờ thằng bé cứ luôn lúc tỉnh lúc mê như vậy, sợ rằng không thể ngồi dậy trò chuyện với con được.”
“Chờ khi tình hình của thằng bé tốt hơn, bản cung sẽ bảo nó đến cung Thọ Khang cảm tạ. Thái y nói nó cần phải nghỉ ngơi nhiều, chúng ta cũng không nên quấy rầy nữa, con thấy được không?”
Trong mắt Diệp Tự chứa đầy vẻ lo lắng, khiến Trịnh Thụy chẳng thể nào từ chối được, cậu ta đành phải khẽ gật đầu. Nhưng lúc rời đi, cậu ta vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn kĩ lần nữa.
Sắc mặt của Trịnh Vân Hồi tái nhợt, môi cũng trắng bệch, ngủ sâu đến nỗi bọn họ nói chuyện ở bên cạnh mà cũng không có phản ứng gì, giống như đang chìm trong hôn mê vậy.
Cậu ra nhanh chóng trở về cung Thọ Khang, báo cho Hiền phi những gì mình thấy được: “Hiền mẫu phi, theo hài nhi thấy, đệ ấy quả thật bị bệnh rồi. Nhưng là bệnh gì mà nghiêm trọng đến mức ấy?”
Đúng vậy, rốt cuộc là bệnh gì mà nghiêm trọng tới vậy? Đây cũng chính là điều mà bản cung muốn biết.
Có điều, sắc mặt bà ta vẫn lạnh lùng như cũ, hờ hững giống như mọi chuyện chẳng hề liên quan gì đến mình, chỉ nói: “Bản cung biết rồi, con lui xuống trước đi.”
Trước tiên, bà ta phải biết rốt cuộc Trịnh Vân Hồi có ngã bệnh thật không. Nếu là thật, bà ta sẽ vui vẻ nở nụ cười xem tiếp; còn nếu không phải, vậy thì Thuần phi muốn làm gì? Hoàng thượng có biết tình hình thật sự hay không?
Bóng đêm sâu thẳm, trời hôm nay không có trăng sao, chẳng mang đến tia sáng nào cho nhân gian. Buổi đêm như thế này rất thích hợp để làm vài chuyện bí mật.
Trong cung Diên Hi rộng lớn chỉ có một ngọn nến le lói, khiến cho mọi sự vật đều mờ mờ ảo ảo, trông càng có vẻ u sầu.
Diệp Tự cố nén sự không nỡ, ôn nhu, cẩn thận buộc dây áo khác cho Trịnh Vân Hồi, dặn dò: “Vân nhi, lần này đi đạo Giang Nam phải cẩn thận, phải nghe lời dì con và đốc chủ, biết chưa?”
“Con biết rồi ạ, mẫu phi, người đừng lo lắng quá, con nhất định sẽ bình an trở về.” Trịnh Vân Hồi khéo léo đáp, trên gương mặt non nớt không giấu được sự ảm đạm, nhưng vẫn cố giả vờ vui vẻ.
Cậu biết, mẫu phi bảo cậu đến đạo Giang Nam là mong cậu có thể nhìn thấy được sự khó khăn của dân gian, tích lũy thêm kiến thức. Vì vậy, mẫu phi và dì đã âm thầm làm rất nhiều chuyện, cậu biết hết nên càng quý trọng cơ hội này, không muốn để cho mẫu phi phải lo lắng...
Thế nhưng, cậu quả thật không nỡ rời xa mẫu phi!
Trịnh Vân Hồi mím chặt môi, sợ mình phát ra tiếng nhưng lại không biết vì dùng sức quá mạnh mà mặt cũng phồng lên, mắt ướt át, trông cứ như muốn khóc.
Trong lòng Diệp Tự vô cùng xót xa, cứ vuốt đi vuốt lại nếp gấp vô hình trên áo khoác, giả vờ như không nhìn thấy gì, hạ quyết tâm dặn dò: “Vân nhi, con phải nhìn nhiều, nghe nhiều, suy nghĩ nhiều, tin tưởng dì của con và đốc chủ như tin mẫu phi vậy. Con nhất định phải nhớ nhé!”
Diệp Tự đã ở lâu trong thâm cung, chứng kiến vô số cuộc đấu đá, cũng từng gặp vô số kẻ có tâm địa khó lường nhưng trong đáy lòng nàng vẫn tin tưởng, nguyện ý phó thác cho người nhà của mình và Uông đốc chủ.
Thánh nhân từng nói: “Đại đạo phế, hữu nhân nghĩa; Trí tuệ xuất, hữu đại ngụy; Lục thân bất hòa, hữu hiếu từ; Quốc gia hôn loạn, hữu trung thần”*, những lời này dùng cho tình cảnh trước mắt quả thật vô cùng phù hợp.
(*) Nghĩa là: Đại đạo mất mới có nhân nghĩa; Trí tuệ sinh mới có dối trá lớn; Lục thân bất hòa, nên có kẻ thảo người lành; Quốc gia rối loạn mới có trung thần.
Chính bởi vì đã gặp quá nhiều, chính vì thâm cung tranh đấu không ngừng nên nàng mới chắc chắn có người đáng giá để mình tin tưởng giao phó hết thảy.
Nếu như... A Ninh cũng không đáng tin, vậy thì... cả đời này của nàng cũng chẳng thể tin ai được nữa.
Trịnh Vân Hồi khẽ gật đầu, môi vẫn mím thật chặt, không dám há miệng, sợ mình sẽ không nhịn được mà bật khóc.
Diệp Tự mỉm cười nhìn cậu, hốc mắt dần đỏ, nhưng giọng nói vẫn bĩnh tình như cũ: “Đi thôi, đi xem thử ngoài cung là cảnh tượng như thế nào. Mẫu phi chờ con trở về.”
Dứt lời, nàng dùng sức ôm Trịnh Vân Hồi một lát rồi xoay người cậu bé lại, không muốn để cậu trông thấy nước mắt của mình, đồng thời thấp giọng quát khẽ: “Xuất phát!”
Lúc Trịnh Vân Hồi nằm trên lưng Hàn Châu Tiết, thấy cung điện dần dần khuất sau lưng, rốt cuộc cũng không nén được tiếng nấc nghẹn ngào. Cậu vội dùng tay che miệng lại, nước mắt im lặng chảy xuống.
Mẫu phi đã từng nói, phải xuất cung vào nửa đêm, không thể để cho ai biết được, không được khóc, không được khóc...
Động tác của Hàn Châu Tiết rất nhanh, nhưng hắn vẫn không nhịn được, khẽ đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cậu bé, trong lòng khó nén được cảm giác thương tiếc.
Cho dù có là hoàng tử cao quý thì cậu bé trên lưng cũng chưa đến bảy tuổi, giờ phải rời khỏi mẫu phi và cung điện quen thuộc thì sao có thể dửng dưng như không được chứ...