Chu Diễn nói: “Cố đại nhân, chính vì lần nào cũng do lão phu chủ trì nên không khỏi khiến mọi người cảm thấy nhàm chán. Viện trưởng mấy thư viện lớn đều cảm thấy để Cố đại nhân chủ trì sẽ tốt hơn.”
“Việc này...” Cố Tổ Phân chần chừ.
Những năm gần đây, hội thơ Cô Sơn chính là sự kiện lớn trong giới văn thơ ở đạo Giang Nam, trở thành người chủ trì hội thơ là mục tiêu của rất nhiều viện trưởng các thư viện ở đạo Giang Nam, vì vị trí này đại diện cho sự công nhận và vinh dự.
Nhưng đó là đối với văn nhân, sĩ tỉ, với các viện trưởng mà thôi, còn với quan viên thì...
Trước nay chưa từng có quan viên chủ trì hội thơ nên đương nhiên không có gì đáng nói.
Đột nhiên nghe được yêu cầu của Chu Diễn, Cố Tổ Phân cũng không biết nên xử lý thế nào.
Bây giờ, tầm ảnh hưởng của thư viện đạo Giang Nam càng ngày càng lớn, người được biểu dương tên tuổi trong hội thơ Cô Sơn phần lớn là học sinh của các thư viện. Nếu quan sát sứ là ông ta lại chủ trì hội thơ Cô Sơn, chẳng phải sẽ làm tăng thêm sức ảnh hưởng của học sinh các thư viện hay sao?
Nghe nói hoàng thượng đã bắt đầu không hài lòng vì tầm ảnh hưởng của các thư viện ngày càng rộng lớn. Nếu ông ta chủ trì hội thơ, chỉ sợ sẽ khiến hoàng thượng không vui.
Cố Tổ Phân đang định từ chối thì lại nghe Chu Diễn nói: “Cố đại nhân, chắc ngài cũng biết, phần lớn người có tài năng nổi trội trong hội thơ Cô Sơn đều có thể thi cử đỗ đạt, ra làm quan. Trước kia, sau khi lão phu chủ trì hội thơ xong, những sĩ tử ưu tú này đều sẽ đến dâng hành quyển*. Đại nhân thử nghĩ xem, như vậy chẳng phải là bái tọa sư trước sao?”
(*) Hành quyển: một quyển trục viết thơ văn của các sĩ tử.
“Cố đại nhân cai quản đạo Giang Nam, lão phu nghĩ tới việc này mới khẩn cầu Cố đại nhân chủ trì hội thơ Cô Sơn.”
Cố Tổ Sơn đã hơi dao động nhưng vẫn lắc đầu, nói: “Bản quan biết Chu viện trưởng có ý tốt, nhưng chuyện chủ trì vẫn nên giao cho viện trưởng các thư viện thì hơn.”
Có thể được nhiều sĩ tử bái làm tọa sư đương nhiên là tốt, nhưng điều này lại không phù hợp với quan sát sứ Giang Nam như ông ta.
Làm quan trong triều, điều quan trọng không phải có bao nhiêu kẻ dưới tin tưởng, dựa dẫm vào ngươi mà là có được sự tin tưởng, khẳng định của người ngồi trên ngai vàng. Ông ta không muốn vì cái nhỏ mà để mất cái lớn.
Thấy Cố Tổ Phân từ chối, Chu Diễn vẫn bình tĩnh vuốt chòm râu bạc, càng có phong thái tiên gia.
Ông ta lắc đầu, thở dài, nói: “Cố lão đệ, bây giờ, đệ đã là trọng thần tam phẩm, quyền cao chức trọng, chẳng lẽ không muốn thăng chức, vào triều sao?”
Quan hệ cá nhân của ông ta và Cố Tổ Phân vốn khá tốt, lúc nãy chỉ là tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của viện trưởng thư viện, không nói đến quan hệ riêng thôi. Bây giờ đã gọi “Cố lão đệ”, hiển nhiên không chỉ giới hạn vị trí của viện trưởng và trọng thần nữa mà có liên quan đến quan hệ cá nhân rồi.
Cố Tổ Phân im lặng một lúc mới lên tiếng: “Chu huynh có ý gì?”
Quan cấp tam phẩm thì đúng là trọng thần, nhất là vị trí quan sát sứ một đạo, cả nước cũng chỉ có mười vị quan viên tam phẩm giữ chức này thôi.
Nhưng ai chẳng muốn thăng quan tiến chức? Ai chẳng muốn vào triều? Ai không muốn dưới một người trên vạn người?
Ngay cả trong mơ, Cố Tổ Phân cũng muốn, nhưng ông ta lại rất tỉnh táo, biết đó là chuyện không thể.
Muốn vào triều, không chỉ cần năng lực, không chỉ cần được hoàng thượng tin tưởng, coi trọng mà còn cần một chút vận may nữa.
Ví dụ như trung thư lệnh hiện tại - Bùi Đỉnh Thần. Trước kia, chức quan của người này còn thấp hơn ông ta, ai ngờ được giờ đã là trung thư lệnh?
Bây giờ, Chu Diễn nói những lời này, dường như có cách giúp ông ta trở thành trọng thần trong triều?
Chu Diễn vuốt râu, ung dung nói: “Cố lão đệ, đúng là ta có cách, chính là đệ chủ trì hội thơ Cô Sơn lần này! Nếu đệ là người chủ trì, tương đương với việc đại diện cho triều đình. Triều đình phái người chủ trì hội thơ, khen ngợi những sĩ tử ưu tú, vậy thì hành quyển của những sĩ tử này là dâng lên triều đình.”
Ông ta nhìn Cố Tổ Phân, tiếp tục nói: “Nói cách khác, không phải sĩ tử, thư viện ở đạo Giang Nam đều thuộc về triều đình sao? Đây không phải là công lao lớn thì là gì?”
Không chỉ là công lao lớn mà còn là cực kì lớn nữa!
Hoàng thượng luôn muốn khống chế giới văn học đạo Giang Nam, giờ dễ dàng đạt được như vậy thì công lao của Cố Tổ Phân lớn đến nhường nào?
Không cần Chu Diễn nói kĩ càng thì Cố Tổ Phân đã hiểu rõ, thậm chí còn nghĩ đến nhiều chuyện hơn. Ví dụ như con đường này có thể đi thông được hay không?
Ông ta che giấu mối quan hệ thân thiết với Chu Diễn chính là vì đoán được phần nào tâm tư của hoàng thượng. Ông ta đã từng muốn cắt đứt quan hệ với Chu Diễn, nhưng lại chưa từng nghĩ đến cách này...
Cuối cùng, ông ta đáp: “Chu huynh để ta suy nghĩ kĩ lưỡng rồi trả lời huynh sau, được không?”
Chu Diễn cười, gật đầu nói: “Dĩ nhiên là được. Vậy ta đợi tin tốt từ Cố lão đệ, mong đệ suy nghĩ cẩn thận, nhân lúc ta còn là viện trưởng thư viện Thanh Vân, còn có thể khống chế rất nhiều chuyện.”
Cố Tổ Phân gật đầu, sau đó đích thân tiễn Chu Diễn ra khỏi phủ.
Mấy ngày sau, Diệp Tuy và Trịnh Vân Hồi nghỉ ngơi đủ, tinh thần khỏe khoắn, Uông Ấn liền dẫn họ đi ra Tương Hồ, đến hội thơ Cô Sơn.
Uông Ấn và Diệp Tuy cũng hóa trang một chút để giấu đi gương mặt quá bắt mắt của hai người rồi mới lên đường. Tuy nhìn vẫn rất tuấn tú và xinh đẹp, nhưng không đến mức khiến người khác nhìn không dời mắt, nhớ mãi không quên.
Ngay cả Trịnh Vân Hồi cũng hóa trang, trông vẫn rất thông mình, hoạt bát nhưng gương mặt lại khác hẳn. Chỉ sợ cung nữ, nội thị ở cung Diên Hi cũng khó lòng nhận ra được.
Trinh Vân Hồi nhìn mình trong gương mà trợn tròn mắt. Cậu bé sờ mặt mình, ngạc nhiên nói: “Chu chưởng ban, đây... Sao lại thần kỳ như vậy? Làm thế nào mà làm được vậy? Có thể dạy ta không?”
Cậu nhớ Chu Li chỉ chạm vào mặt mình mấy lần thôi mà giờ biến thành người khác rồi. Cậu rất muốn học!
Chu Li nhìn ánh mắt lấp lánh đầy mong đợi của Trịnh Vân Hồi thì không đành lòng từ chối, chỉ nói: “Nếu tiểu thiếu gia thích, thuộc hạ sẽ dạy ngài. Đây chỉ là chiêu trò nhỏ thôi.”
Trịnh Vân Hồi nghiêm túc gật đầu, rồi cười nói: “Vậy ta cảm ơn Chu chưởng ban trước nhé. Cho dù là chiêu trò nhỏ hay lớn thì chỉ cần thích hợp, chỉ cần hữu dụng thì đều là bản lĩnh.”
Có khi trong tương lai lại có tác dụng lớn cũng nên.
Khi xe ngựa chậm rãi lăn bánh rời khỏi Tương Hồ, cả Diệp Tuy và Trịnh Vân Hồi đều thấy hơi háo hức.
Diệp Tuy không ngờ vừa đến bên Tây Hồ liền nhìn thấy trò vui.