Uông Xưởng Công

Chương 931: Chương </span></span>931LỜI MỜI



Uông Ấn nhìn theo hướng âm thanh vừa phát ra và trông thấy một ông lão bước ra từ đám đông, kế đó là mấy người đàn ông trung niên.

Ông lão có hàm râu quai nón rất dũng mãnh, nhưng mấy người trung niên bên cạnh ông lại trông rất nho nhã.

Các sĩ tử tại đây, bao gồm cả Thiệu sư huynh kia vừa thấy ông lão và mấy người trung niên đều khom lưng chào một cách cung kính: “Đệ tử xin tham kiến Vân thủ tọa, tham kiến các giáo tập.”

Cùng lúc đó, Yến Thiên Quân dùng nội lực truyền lời bẩm đến Uông Ấn: “Đốc chủ, đây là Vân Từ Quang, thủ tọa thư học* của thư viện Thanh Vân, còn được xưng Thư thánh, là một trong hai thánh của giới văn học Giang Nam.”

(*) Thư học: môn học thư pháp.

Uông Ấn khẽ gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Đương nhiên là hắn đã từng nghe về câu mô tả “một tiên, hai thánh, ba hiền”, không ngờ hắn chỉ vô tình gặp phải chuyện náo nhiệt bên Tây Hồ mà lại gặp được Thư thánh trong truyền thuyết, đúng là trùng hợp.

Thư thánh với khả năng thư pháp tuyệt diệu - Vân Từ Quang ư?

Bổn tọa đến Giang Nam mới biết đến một Thư thánh tên Vân Từ Quang đấy...

Vân Từ Quang gật đầu đáp lễ nhóm Thiệu sư huynh rồi lập tức nói với Tôn Trường Uẩn: “Vị huynh đệ trẻ tuổi này, lão phu là thủ tọa thư học của thư viện Thanh Vân, vừa rồi lão phu nghe cậu nói đây là nói xằng nói bậy, vậy cậu có cái nhìn thế nào về chuyện trong triều?”

Đám người đang đứng xem biết thân phận của ông lão ấy bèn xì xào bàn tán, còn có người kích động đến sốt ruột vì nhìn thấy Thư thánh trong truyền thuyết.

Tôn Trường Uẩn nghe xong câu hỏi của Vân Từ Quang liền mất ý chê cười, cung kính nói: “Tiểu tử xin ra mắt Vân thủ tọa, tiểu tử vô lễ khiến Vân thủ tọa chê cười rồi.”

Y biết rõ mình có thể nói như thế với Thiệu sư huynh, nhưng nếu y nói vậy với một trong hai thánh của giới văn học Giang Nam thì không phải là kiêu ngạo, bất khuất mà là cực kì ngu ngốc.

“Không phải là chê cười, nếu như cậu đã nói vậy thì lão phu cũng rất muốn biết cậu nghĩ sao, nói thử xem nào.” Vân Từ Quang lên tiếng.

Tôn Trường Uẩn suy tư một lát, trông thấy Uông Ấn gật đầu mới đáp: “Đã vậy thì tiểu tử sẽ nói thật, tiểu tử từng đến đạo Nhạn Tây và tận mắt thấy tình cảnh nơi đó nên biết rất rõ.”

“Đại tướng quân Nhạn Tây Vệ đã suy nghĩ tường tận mới quyết định sắp xếp người nhà trong vệ để kích thích lòng bảo vệ quốc gia của binh sĩ.”

“Hơn nữa người nhà ở trong Vệ không dùng quân lương của triều đình mà tự làm việc ở các bãi giữ ngựa, từ đó giảm bớt áp lực cho Nhạn Tây Vệ và khiến bức tường thành này trở nên kiên cố hơn.”

“Thứ bẩn thỉu xấu xa mà các người nói chính là chuyện ích nước lợi nhà đấy, các người không biết gì mà đã nói vậy, không gọi đó là nói xằng nói bậy thì gọi là gì hả?”

Cuối cùng Tôn Trường Uẩn hỏi: “Lẽ nào binh sĩ không thể ở cùng với người nhà mình à? Vô tình chưa hẳn là hào kiệt, ai bảo thương con không trượng phu*?!”

(*) Hai câu trong bài thơ Đáp Khách Tiếu của Lỗ Tấn.

Y nói hai câu “Vô tình chưa hẳn là hào kiệt, ai bảo thương con không trượng phu” rất khí phách khiến tất cả mọi người im lặng một lúc.

Hai mắt Vân Từ Quang sáng lên, nhìn chăm chăm vào Tôn Trường Uẩn: “Xem ra cậu trai trẻ này biết rất nhiều, còn gì nữa không?”

Dường như Tôn Trường Uẩn còn chưa nói đủ, y lạnh lùng liếc hai người vừa nói chuyện trước tiên rồi tiếp tục: “Theo tiểu tử biết thì Ngự Sử Đài bố trí các giám sát ở mười đạo lớn trong thiên hạ, nếu tham quan ô lại nhiều đến vậy thật thì các người hoàn toàn có thể báo cho ngự sử giám sát biết, tại sao không ai báo hả?”

“Theo đó cho thấy các người không biết nhiều về tình hình trong triều cũng như không biết nghe được mấy tin này từ đâu mà chỉ xuyên tạc và gán ghép để quấy rối lòng dân, chẳng lẽ đây là trình độ năng lực của học trò thư viện Thanh Vân ư? Nếu vậy thì tiểu tử thật sự không dám khen tặng.”

Tôn Trường Uẩn vốn có sức hiểu biết khác thường, mười lăm tuổi đã dám lên tiếng về việc di tông dời tộc của thế gia, sau đó lại được tả bộc xạ Thượng Thư là Tạ Giới dốc lòng dạy dỗ và học hỏi bên cạnh Uông Ấn ba năm.

Bất kể là sự hiểu biết về tình hình trong triều, suy nghĩ về hiện trạng quốc gia, hay thậm chí là cách bày tỏ của y đều vượt xa những sĩ tử trước mặt.

Tuy rằng Tôn Trường Uẩn không lớn hơn những học trò này nhưng đã thi khoa cử và làm quan trong triều. Có lẽ điều này không công bằng với các sĩ tử khác..

Nhưng thế thì sao chứ? Tôn Trường Uẩn không thể trơ mắt nhìn những kẻ này nói xằng bậy như vậy.

Chuyện gì cũng có hai mặt, đặc biệt là chuyện quốc gia sao có thể chỉ toàn những mặt tối chứ? Những người này không nhìn thấy bao nhiêu vị quan và tướng lĩnh đang cố gắng, cũng không nhìn thấy mặt tốt của triều đình.

Áp đảo thì áp đảo thôi, cần gì phải khách sáo với bọn họ?

“Vừa rồi vị huynh đài này không nói như vậy, chúng tôi chỉ thành tâm xin chỉ bảo mà huynh lại không để ý đến. Huynh coi thường học trò của thư viện Thanh Vân chứ gì?” Lúc này Thiệu sư huynh đột nhiên ngắt lời.

Thiệu sư huynh nói xong liền chuyển sang Vân Từ Quang: “Vân thủ tọa, xin tha thứ cho sự vô lễ của học trò, nhưng người này thật sự là khinh người quá đáng, rõ ràng là không coi thư viện Thanh Vân ra gì.”

Rõ ràng câu này đã khiến Tôn Trường Uẩn đối lập với cả thư viện.

Tôn Trường Uẩn chỉ im lặng cười khẽ, tỏ vẻ Thiệu sư huynh cứ nói tùy ý.

Vân Từ Quang đã đứng bên trong đám đông từ sớm nên cũng thấy hết tình cảnh vừa rồi, ông ta biết Thiệu sư huynh nói hơi khoa trương nhưng ý thì không sai bao nhiêu.

Thế nên ông ta lập tức cười: “Lão phu đã nghe hết rồi, mọi người đều có cái nhìn riêng, đây chỉ là hành động nhất thời theo cảm tính thôi. Nếu các cậu thật sự muốn thi ra cao thấp thì chi bằng vào hội thơ Cô Sơn đấu thử.”

Thiệu sư huynh sửng sốt, hắn ta muốn khiến mọi người bất mãn với Tôn Trường Uẩn chứ không nói phải thi đấu...

Thế nhưng hắn ta lập tức gật đầu khi thấy ánh mắt ẩn ý của Vân Từ Quang, tiếp đó nhã nhặn đáp: “Được, không biết vị huynh đài này có hứng thú tham gia không?”

Tôn Trường Uẩn gật đầu trả lời một cách đúng mực: “Đương nhiên là có, ta đến Tây Hồ cũng vì hội thơ Cô Sơn mà.”

“Vậy lão phu sẽ chờ xem biểu hiện của các cậu tại hội thơ Cô Sơn vào năm ngày sau.” Vân Từ Quang cười híp mắt khi nói chuyện, hiển nhiên ông ta rất hài lòng.

“Nếu vừa rồi lão phu không nghe lầm thì cậu đã gọi ‘tiên sinh’, lẽ nào tiên sinh của cậu cũng đang có mặt ở đây à?” Vân Từ Quang vừa lên tiếng thì hai mắt đã nhìn sang bọn Uông Ấn và Diệp Tuy.

Ông ta đã thấy Uông Ấn và Diệp Tuy từ lúc còn đứng trong đám đông, không cần nghĩ cũng biết những người này tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường.

Khí thế của người dẫn đầu, nên nói thế nào đây... Khó có thể hình dung. Vân Từ Quang không khỏi trở nên căng thẳng hơn, trong lòng bỗng có cảm giác rùng mình.

Người phụ nữ trẻ tuổi ở bên cạnh hắn trông ung dung và bình tĩnh khó tả, đứa bé bên cạnh nàng cũng vô cùng lanh lợi và sáng sủa.

Vân Từ Quang biết hết những người quyền quý có sức ảnh hưởng tại Giang Nam nhưng gần như không có ấn tượng gì với mấy người trông không phải là quyền quý bình thường trước mắt.

Rốt cuộc bọn họ là ai?

Uông Ấn mỉm cười nói: “Ta chỉ dẫn người nhà và học trò đến đây du lịch, đúng lúc có hội thơ Cô Sơn nên đương nhiên là sẽ không từ chối.”

Không biết vì sao mà tất cả mọi người lại càng im ắng hơn khi Uông Ấn lên tiếng, ai nấy đều cảm nhận được sự áp bức kỳ quái nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

Uông Ấn không quan tâm đến sự chú ý của bọn họ mà chỉ nhìn Vân Từ Quang.

Bổn tọa cũng rất chờ mong hội thơ Cô Sơn lần này.