Uông Xưởng Công

Chương 935: Chương </span></span>935NỔI DANH



Đám người Chu Diễn và Cố Tổ Phân không biết thanh niên Tôn Trường Uẩn này lấy đâu ra lá gan mà dám nói ra lời như vậy trước mặt mọi người, nhưng bọn họ đều rất rõ ràng bốn chữ “môn đệ thiên tử” này có trọng lượng thế nào.

Một khi khái niệm “môn đệ thiên tử” này truyền đi, một khi hoàng thượng thực sự thừa nhận khái niệm này, vậy thư viện đạo Giang Nam sẽ chịu đả kích cực lớn, giới văn học đạo Giang Nam cũng sẽ vì vậy mà chấn động kịch liệt.

Cố Tổ Phân muốn dần dần thâu tóm lực ảnh hưởng của thư viện cho triều đình, nếu không thì cần gì phải suốt đêm phi ngựa tới xin chỉ, khẩn cầu hoàng thượng cho phép chủ trì hội thơ.

Thế nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ, đột nhiên lại có một người trẻ tuổi, một tên thanh niên không rõ lai lịch ra sao đưa ra ý kiến như vậy trong hội thơ Cô Sơn.

Gần như tất cả các văn nhân sĩ tử đạo Giang Nam đều tập trung tại đài Cô Sơn này. Nơi đây cũng hội tụ rất nhiều quan viên và các bậc quyền thế của phủ Hàng Châu. Những người này đa số đều thông minh sáng suốt, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể biết được ảnh hưởng to lớn mà bốn chữ này mang lại.

Tôn Trường Uẩn giống như hoàn toàn không hề nhận ra trận rung chuyển do bản thân gây ra, tiếp tục nói: “Các vị đại nhân, các vị tiên sinh, đây cũng là hiểu biết của ta về thư viện. Những quan niệm có liên quan tới môn đệ thiên tử này, ta sẽ đầu nghị lên quan viên ti Khảo Công thuộc Lại Bộ.”

Ti Khảo Công thuộc Lại Bộ sẽ đặc biệt tìm kiếm các quan viên có lời hay hoặc kế sách tốt tại các đạo lớn, tất cả mọi người có thể gửi thư kiến nghị lên họ, thường gọi là “đầu nghị”.

“Đến đây ta đã trình bày xong quan niệm của mình, không biết các vị học huynh có gì muốn bác bỏ?”

Nhưng đài Cô Sơn lúc này hoàn toàn yên lặng, căn bản không có người nào lên tiếng phản bác.

Ngay cả sơn trưởng các thư viện lớn còn cảm thấy kinh ngạc không thôi, mấy sĩ tử trẻ tuổi còn có thể có ý kiến gì? Bọn họ không sợ hãi đến mức ngây ra như khúc gỗ đã tốt lắm rồi.

Diệp Tuy lẳng lặng quan sát diễn biến trên đài Cô Sơn, trong lòng không khỏi cảm thán.

Nàng biết nhất định Bán Lệnh đã nói gì đó với Tôn Trường Uẩn, cho nên Tôn Trường Uẩn mới có biểu hiện như vậy.

Tuy kiếp trước và kiếp này đã không còn như nhau, nhưng kiếp trước là Tôn Trường Uẩn đề xuất tấu sớ “môn đệ thiên tử”, kiếp này cũng là Tôn Trường Uẩn nói ra khái niệm “môn đệ thiên tử”, điều này thật trùng hợp, sâu bên trong có ẩn ý sâu xa nào đó sao?

Nàng đã có thể tưởng tượng ra được, sau hội thơ tại Cô Sơn lần này, bốn chữ này sẽ truyền khắp đạo Giang Nam và cả đất nước với tốc độ nhanh nhất.

Đến lúc đó, đạo Giang Nam sẽ xảy ra chấn động to lớn đến mức nào?

Hiện giờ Diệp Tuy không có thời gian để suy nghĩ sâu hơn về việc này, nàng lại cảm thấy thả lỏng và bình tĩnh một cách khó hiểu.

Tôn Trường Uẩn là người bên cạnh đại nhân, hắn đưa ra quan niệm môn đệ thiên tử này, có trợ giúp rất lớn trong việc hoàn thành hoàng lệnh của đại nhân. Đây cũng chính là nền tảng quan trọng nhất, bền vững nhất.

Huống chi, nàng tin tưởng đại nhân sẽ xử lý những vấn đề xảy ra tiếp theo một cách ổn thỏa.

Hội thơ Cô Sơn long trọng nhất, đáng mong đợi nhất đã qua, nhưng lại gây ra rung chuyển lớn như vậy, Uông Ấn cảm thấy không cần phải xem tiếp nữa.

Hắn nghiêng người, cười với Diệp Tuy, nói: “A Ninh, chúng ta đi thôi.”

Nhân lúc hội thơ Cô Sơn còn chưa kết thúc, những văn nhân sĩ tử này vẫn còn đang ngây ngẩn, Uông Ấn và Diệp Tuy dẫn theo Trịnh Vân Hồi rời khỏi đài Cô Sơn.

Sau khi bọn họ rời khỏi, Vân Từ Quang mới như vừa nghĩ tới điều gì đó, vội vàng hỏi: “Mấy người đến cùng Tôn Trường Uẩn đâu rồi?”

Theo cách nhìn của Vân Tòng Quan, một sĩ tử tuổi đời còn trẻ như vậy không thể nào suy nghĩ sâu xa đến thế.

Khả năng lớn nhất là người mà Tôn Trường Uẩn gọi là tiên sinh kia dạy cho!

Vân Từ Quang vốn muốn nhân chuyến đi tới hội thơ Cô Sơn lần này, thử bản lĩnh thực sự của Tôn Trường Uẩn, cũng muốn nhân cơ hội thăm dò lai lịch và bản lĩnh của Uông Ấn.

Đâu ngờ tới, bốn chữ “môn đệ thiên tử” này đã phá vỡ tất cả kế hoạch của bọn họ, khiến bọn họ trở tay không kịp, ngay cả tiên sinh của Tôn Trường Uẩn đi đâu cũng không biết.

Nhưng mà thư viện đạo Giang Nam liên kết lại cùng truy tìm một người cũng không quá khó khăn, huống chi còn có quan sát sứ Cố Tổ Phân giúp đỡ.

Chu Diễn âm thầm quyết định: Lập tức liên kết các thư viện lớn lại, dùng sức mạnh của thư viện đạo Giang Nam tìm một người, cho dù có phải quật ba thước đất cũng phải điều tra ra lai lịch của bọn họ.

Chu Diễn chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tôn Trường Uẩn, trong mắt lóe lên ánh nhìn rét lạnh.

Nếu môn đệ thiên tử thật sự trở nên phổ biến, vậy mưu tính suốt mấy năm nay của thư viện Thanh Vân, cũng như của các thư viện đạo Giang Nam, hết thảy đều trở thành công dã tràng.

Ông ta và sơn trưởng các thư viện khác tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra!

Đúng như suy nghĩ của Chu Diễn, các thư viện đạo Giang Nam liên kết lại, chẳng mấy chốc đã tra ra đoàn người Tôn Trường Uẩn đang sống bên bờ Tương Hồ dưới chân núi Tiêu Nhiên.

Tình hình nơi đó, quan viên phủ Hàng Châu và sơn trưởng thư viện cũng có hiểu biết. Tòa nhà kia, mỗi một góc đều là cảnh đẹp, canh phòng nghiêm ngặt tầng tầng lớp lớp, có thể thấy người ở chỗ này tuyệt đối không tầm thường.

Trong đầu Cố Tổ Phân nảy lên một suy nghĩ hoang đường, không phải là Uông Ấn của Đề Xưởng đấy chứ?

Uông Ấn hẳn đã tới đạo Giang Nam từ lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng. Hôm nay trên vùng núi Tiêu Nhiên lại có nhiều người bảo vệ như vậy...

Ông ta phái thủ vệ đi điều tra nhưng bọn họ chẳng thể xông vào rừng hoa đào kia, chỉ có thể nhìn thấy vườn hoa thấp thoáng, nhiều lần đi về tay trắng.

Kể từ đó, Cố Tổ Phân càng khẳng định suy đoán của mình, nhưng ông ta không có thời quan để ý tới chuyện này nữa.

Bởi vì thứ sử Hàng Châu - Triệu Huyên vội vội vàng vàng tới bẩm báo: Quan viên Hộ Bộ và Công Bộ đến tra hỏi!

Lần này, sắc mặt Cố Tổ Phân tức khắc biến đổi. Công Bộ và Hộ Bộ? Tra hỏi? Tra hỏi cái gì?

Trong vườn hoa bên Tương Hồ, Uông Ấn đưa một phần danh sách cho Diệp Tuy, đồng thời hỏi: “A Ninh, nàng muốn danh sách này làm gì?”