Binh sĩ quân đội chính là thế lực duy nhất có thể đối phó với đề kỵ hiện nay, đối với mối uy hiếp này, Uông Ấn không thể không cẩn thận.
Nhất là khi Thẩm Túc từng có tiền lệ phái binh đi bảo vệ kho lương thực, mặc kệ vì sao phải làm như vậy, là quy phục thái tử hay là người nào khác thì cách làm này đều có vấn đề.
Từ điểm này, Uông Ấn cảm thấy Thẩm Túc này không thể tin tưởng.
Người vừa tồn tại uy hiếp vừa không thể tin tưởng, tuy vẫn chưa phải là kẻ thù nhưng cũng cần phải đối phó cẩn thận, phòng bị trước sẽ tránh được tai họa về sau.
“Thẩm Túc mượn binh sĩ Lĩnh Nam Vệ, hành động này hơi bất thường. Phong bá, bá lệnh cho Đường Ngọc dẫn theo một bộ phận đề kỵ chú ý tình hình những binh sĩ Lĩnh Nam Vệ kia. Động tĩnh của Giang Nam Vệ, giao cho Yến Thiên Quân.” Uông Ấn hạ lệnh.
“Vâng, chủ nhân, lão nô sẽ nói lại với đám người Đường Ngọc...” Phong bá đáp, lập tức nhớ lại lời Khánh Bá, bèn hỏi: “Chủ nhân, chỗ tiểu điện hạ... Tình hình không được tốt cho lắm, chúng ta vẫn phải trở về Kinh Triệu hay sao?”
Trịnh Vân Hồi đã biết thế cục tại Kinh Triệu, cũng biết chuyện cung Diên Hi bị phong tỏa, cậu bé đương nhiên vô cùng nóng ruột, muốn nhanh chóng trở về Kinh Triệu.
Cậu bé cũng biết, thiên tai lũ lụt đột nhiên bùng phát là chuyện con người không thể xoay chuyển được, nên cũng ngoan ngoãn không nói gì, lẳng lặng chờ đợi sắp xếp tiếp theo của Uông Ấn.
Đứa trẻ này đúng là hiểu chuyện, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, lo lắng mà không làm gì được đè nén trong lòng, thân thể cứ thế nhanh chóng gầy đi theo tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, lúc nào cũng ủ rũ não nề, tinh thần giống như bị rút đi.
Khánh bá chịu trách nhiệm bảo vệ cho Trịnh Vân Hồi lo lắng không thôi, bèn nói lại chuyện này với Phong bá, vì vậy Phong bá mới hỏi Uông Ấn hành động kế tiếp.
Chủ nhân vốn định dẫn tiểu điện hạ nhanh chóng trở về Kinh Triệu nhưng hiện tại lại phải trì hoãn vì lũ lụt, lại còn xảy ra biến số binh sĩ Giang Nam Vệ nữa.
Phong bá có cảm giác, chuyện trở về Kinh Triệu này e là phải chuẩn bị càng thêm đầy đủ chu đáo.
Hiển nhiên Uông Ấn biết Phong bá có ý gì, là đang lo lắng an toàn trên đoạn đường trở về này. Đây cũng là chuyện mà hắn và Diệp Tuy đang lo lắng.
Phong thư khẩn cấp Diệp Tự truyền tới nói không rõ ràng, chỉ nhắc nhở bọn họ đừng quay về Kinh Triệu, cho dù Diệp Tự không nói ra nguyên nhân nhưng Uông Ấn và Diệp Tuy đều đoán được.
Những người này chỉ giam cầm Diệp Tự ở cung Diên Hi, còn cố ý nhắc tới Trịnh Vân Hồi, mục đích đương nhiên là để bức ép bọn họ trở về Kinh Triệu, không cần suy nghĩ cũng biết có nguy hiểm đang chờ đợi bọn họ ở đó.
Thế nhưng, ngay cả khi đã biết chuyện này, cho dù biết Kinh Triệu là đầm rồng hang hổ, Uông Ấn vẫn muốn đưa Trịnh Vân Hồi trở về.
Không phải vì Diệp Tự, cũng không phải vì Vĩnh Chiêu Đế mà vì triều cục tại Kinh Triệu đang bị rung chuyển nên hắn nhất định phải trở về.
Hắn không biết Kinh Triệu có những gì đang chờ mình, thế nhưng trong lòng không hề sợ hãi. Bởi vì đề kỵ chính là chỗ dựa của hắn.
Có đôi khi, sức mạnh tuyệt đối có thể quyết định tất cả, từ việc đám người Vi hoàng hậu đều hận hắn đến chết nhưng lại không thể làm gì thì có thể nhìn ra được, chỉ cần một người có đủ sức mạnh thì không cần sợ hãi các loại mưu mô thủ đoạn.
Uông Ấn vẫn luôn cho là như vậy, cũng luôn làm như vậy. Thế nhưng lúc này, Thẩm Túc có quyền điều động binh sĩ mà không cần hoàng thượng cho phép thì lại là một câu chuyện khác.
Một lát sau, hắn đáp: “Bá đi nói với Khánh bá hãy chuẩn bị ổn thỏa, sẵn sàng tổng khởi hành bất cứ lúc nào, đợi Đường Ngọc hỏi thăm tin tức rồi tính tiếp, sẽ không trì hoãn quá lâu.”
Phong bá còn muốn nói gì đó, nhưng đành nghẹn lại, chỉ gật đầu một cái.
Khi Khánh bá nghe xong lời truyền đạt của Phong bá thì thở dài một hơi, không nhịn được mà nói: “Ta cảm thấy hơi lo lắng, những kẻ đứng đằng sau đều biết tiểu điện hạ đang ở đạo Giang Nam, có khi nào sẽ không cho tiểu điện hạ cơ hội trở về không?”
Sắc mặt Phong bá cũng nặng nề: “Chẳng lẽ chủ nhân lại không biết điều này? Chủ nhân đã an bài như vậy, đương nhiên là bởi vì đó đã là an bài tốt nhất. Có chủ nhân ở đây, cho dù gặp nguy hiểm thì cũng có thể giảm tới mức nhẹ nhất.”
Ông biết Khánh bá muốn cho tiểu điện hạ bí mật trở về Kinh Triệu để giảm thiểu biến cố, thế nhưng ai có thể bảo đảm hành tung của tiểu điện hạ nhất định sẽ bí mật? Huống hồ cục diện sẽ gặp phải lúc trở về Kinh Triệu cũng vô cùng quan trọng.
Khánh bá im lặng, không biết nên nói cái gì. Bọn họ đi theo đốc chủ đã lâu, đương nhiên sẽ không vì gặp nguy hiểm mà dừng bước. Hiện tại, điều bọn họ nên nghĩ đến không phải là sẽ gặp phải nguy hiểm gì, mà là phải chuẩn bị thế nào cho đầy đủ, chu đáo để đối phó với nguy hiểm.
Phong bá vỗ vai ông, cười nói: “Đừng nghĩ nữa, lo lắng là thứ vô dụng nhất. Hãy tin tưởng vào chủ nhân! Dù sao, sớm muộn gì cũng phải trở về Kinh Triệu, ta cũng không biết mình muốn về nhà đến mức nào nữa rồi. Hoa quế Thẩm Trực trồng, khi trở về là có thể ngửi thấy rồi.”
“Sợ cái gì, đâu phải chúng ta chưa bao giờ gặp chông gai nguy hiểm, bình tĩnh ứng đối đi.” Phong bá lại an ủi.
Lúc rời khỏi chỗ của Khánh bá, Phong bá vô thức vuốt ve bên hông, khoảnh khắc chạm vào vật quen thuộc, ông không nhịn được mà nở nụ cười, vẻ nặng nề trên mặt bỗng chốc tiêu tan.
Ngựa gỗ vẫn còn công đoạn đánh bóng, lúc trở về Kinh Triệu ông sẽ chuyên tâm làm chuyện này, sau này... sau này tiểu thiếu gia nhất định sẽ thích.
Nếu tiểu thiếu gia thích, về sau ông sẽ làm cho tiểu thiếu gia thêm nhiều ngựa gỗ như thế nữa, hiện tại tay nghề của ông cũng khá ổn rồi.
Nhưng trước đó, cần phải xử lý tốt tình hình đạo Giang Nam đã.