Uông Xưởng Công

Chương 975: Chương </span></span>975THẠCH THÀNH



Bành thành tuy không được lớn cho lắm, nhân khẩu cũng không nhiều, thế nhưng trong địa đồ Đại An, nó lại hết sức quan trọng. Đây là thành trì nối liền đạo Giang Nam và đạo Sơn Đông, đồng thời cũng là một nơi dễ phòng thủ khó tấn công.

Bành thành còn có một tên gọi khác, đó chính là “Thạch thành”. Tên như ý nghĩa, không chỉ ám chỉ việc tường lũy Bành thành là do đá đắp thành mà đồng thời còn thể hiện tường lũy Bành thành kiên cố như đá.

Cấu tạo như vậy, vị trí như vậy khiến Bành thành trở thành vùng binh tướng giao tranh từ trước đến nay, cho nên quốc triều đã cho đóng quân ở đây. Nơi này là một trong những vị trí đóng quân của Sơn Đông Vệ, có ba nghìn binh sĩ trú đóng.

Bởi vị trí tài tình này của Bành thành, dẫn đến sự tồn tại của ba nghìn binh sĩ nơi đây cũng có phần vi diệu: Bọn họ tuy lệ thuộc Sơn Đông Vệ, thế nhưng những binh lính này có phân nửa là đến từ đạo Giang Nam, đồng thời qua lại với Giang Nam Vệ vô cùng mật thiết.

Người thống lĩnh ba nghìn binh sĩ này là quả nghị đô úy Lâm Tế Thì, cũng là người đạo Giang Nam.

Lúc trước, khi dẫn Diệp Tuy và đoàn người đi qua Bành thành, Uông Ấn đã phái Đường Ngọc tới thông báo với Lâm Tế Thì chứ không gặp mặt trực tiếp, bởi vì không có thời gian, hơn nữa cũng không cần thiết.

Nếu không phải vì nghe thấy âm thanh dị thường này, cho dù nước mưa kéo dài, hắn cũng sẽ không lo lắng con đường phía trước có mai phục gì đó, phải lui về Bành thành để xác nhận an toàn.

Hai nghìn đề kỵ hắn âm thầm dẫn theo kia muốn ẩn thân trong một nơi quan trọng như Bành thành quả thật không thích hợp.

“Đốc chủ, Chu Li đi truyền tin đã trở về, nói Lâm đô úy bày tỏ không có bất cứ ý kiến gì, còn đích thân dẫn theo binh sĩ ra cửa thành chào đón, hiện tại đang đợi chúng ta đi vào.” Đường Ngọc bẩm báo.

“Được, đi tới Bành thành với tốc độ nhanh nhất, cắm trại tại Bành thành.” Uông Ấn hạ lệnh cho đội ngũ đề kỵ.

Lúc này, Uông Ấn đã trở về ngồi trong xe ngựa, nước mưa ướt nhẹp tóc mai, tay áo trường bào cũng đã dính mấy giọt nước, khiến hắn thoạt nhìn có vẻ bừa bộn xốc xếch, không còn lãnh đạm nghiêm chỉnh như thường ngày.

Diệp Tuy lấy khăn tay lau nước mưa bên tóc mai cho hắn, ngập ngừng nói: “Bán Lệnh, chúng ta lui về Bành thành, việc này... thực sự tốt sao?”

Động tác của Uông Ấn thoáng khựng lại, sau đó nói: “Tiếng động này, bổn tọa thấy rất giống âm thanh của máy nỏ, vì lý do an toàn, lui về Bành thành mới là tốt nhất. Huống chi hiện tại đang mưa, trời sắp tối rồi... A Ninh, Bành thành không được sao?”

“Không, không phải là không được. Nhưng không biết vì lý do gì, thiếp luôn cảm thấy trong lòng rất nặng nề, cũng rất bất an.” Diệp Tuy trả lời, gắng gượng cười với Uông Ấn.

Cảm giác bất an hoảng loạn này thực ra vẫn luôn đi theo nàng từ lúc bọn họ rời khỏi Vân Khê. Tối hôm qua càng lên tới đỉnh điểm, nàng không cảm thấy chuyện này liên quan đến việc lui về Bành thành, thế nhưng Uông Ấn đã hỏi, nàng chỉ có thể nói thật.

Sắc trời tối tăm, bên trong xe ngựa cũng không có bao nhiêu ánh sáng, sắc mặt Diệp Tuy thoạt nhìn hơi sa sầm, cũng không biết có phải ảo giác hay không, Uông Ấn còn cảm thấy sắc mặt nàng hơi tái nhợt, cả người nhìn có vẻ mất tinh thần.

Hắn cầm lấy tay Diệp Tuy, giọng nói chợt trở nên dịu dàng: “A Ninh, đừng suy nghĩ quá nhiều, trong lòng bổn tọa hiểu rõ, sau khi lui về Bành thành, nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta tiếp tục khởi hành.”

Hắn ôm Diệp Tuy vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Sẽ tới Bành thành nhanh thôi, đến Bành thành ra khỏi xe ngựa rồi sẽ ổn thôi...”

Lúc này, Uông Ấn không kìm được, chỉ hy vọng đội ngũ có thể nhanh hơn một chút, may là đề kỵ được huấn luyện nghiêm chỉnh. Mặc dù là chạy đi trong trời đêm mưa gió, nhưng bước chân vẫn rất nhanh, sau gần nửa canh giờ, bọn họ đã tới ngoài Bành thành.

Sắc trời đã tối sầm, hơn nữa còn đang đổ mưa, đèn đuốc đều không cầm cự được bao lâu, tầm nhìn vô cùng ngắn, may mắn trên tường thành còn đốt đuốc, khiến Uông Ấn và mọi người có thể lờ mờ thấy được bóng dáng cửa thành thấp thoáng.

Trong ánh lửa, có thể nhìn thấy binh sĩ đứng đầy trên tường thành, người nào người nấy đều mặc áo giáp, thân hình thẳng tắp, tuy không thấy rõ biểu cảm trên mặt, nhưng rõ ràng nhìn ra được đây là trạng thái sẵn sàng đón địch.

Uông Ấn thò đầu ra khỏi cửa sổ, híp mắt nhìn về phía những binh lính trên tường thành, cuối cùng dừng lại trên người tướng lĩnh mặc trang phục quả nghị đô úy.

Đây chắc hẳn là Lâm Tế Thì, hắn cũng không nhìn rõ Lâm Tế Thì, thoạt nhìn có vẻ cao lớn uy mãnh, trên tay còn cầm một thanh trường đao, đang dõi mắt nhìn về nơi xa.

Chu Li đưa tin nói Lâm Tế Thì dẫn theo binh sĩ đích thân chào đón tại cửa thành, xem ra trận thế còn rất lớn. Thực ra không cần phải như vậy, Chu Li hẳn nên nói với Lâm Tế Thì rằng bổn tọa không thích cái kiểu này...

Có gì đó chợt lóe lên trong đầu Uông Ấn, nhưng nó diễn ra quá nhanh, hắn còn chưa kịp nắm bắt được gì.

Hắn híp mắt lần nữa, nhìn kĩ những binh lính trên tường thành, bọn họ võ trang đầy đủ, trận địa sẵn sàng đón địch... Chu Li đâu? Sao Chu Li không ở bên cạnh Lâm Tế Thì?

Tuy cấp bậc của Chu Li thấp hơn Lâm Tế Thì, nhưng đại diện cho Đề Xưởng, nếu Lâm Tế Thì thực sự cung kính nghênh đón như trong tin tức được truyền tới, vậy Chu Li nhất định phải ở trên tường thành!

Trong chớp nhoáng, Uông Ấn thậm chí còn chưa kịp ngẫm nghĩ mọi chuyện trong đầu thì đã vô thức bật thốt lên: “Dừng lại! Cảnh giới! Đường Ngọc... Cảnh giới!”

Cho dù đây đã là phản ứng nhanh nhất của Uông Ấn thì vẫn không kịp nữa rồi!

Gần như vang lên cùng một lúc với lời nói của hắn, từ trên tường thành vọng tới tiếng quát phẫn nộ như sét đánh ngang tai:

“Phản tặc muốn công thành, các tướng sĩ nghe lệnh, sống chết cùng Bành thành! Thề chết bảo vệ thành! Giết!”

Câu nói này là Lâm Tế Thì dùng nội lực hét lên, trong nước mưa vậy mà nghe được cực kỳ rõ ràng, trong lúc y nói chuyện, thanh đao trong tay cũng vung ra phía trước, chỉ về phía đoàn người Uông Ấn.

Phản tặc? Muốn công thành? Thề chết bảo vệ thành?

Lời của Lâm Tế Thì, kể cả Phong bá, Đường Ngọc và các đề kỵ đều nghe được rõ ràng, trong đầu cũng cảm thấy mông lung.

Phản tặc tấn công thành, là dùng để chỉ bọn họ? Bọn họ là đề kỵ Đề Xưởng, hộ tống đốc chủ và phu nhân trở về Kinh Triệu, sao có thể là phản tặc? Lâm Tế Thì và những binh lính này hiểu lầm gì rồi phải không?

Đường Ngọc đang muốn cao giọng biểu lộ thân phận thì lại nghe được từng tiếng “răng rắc” “răng rắc” vang lên, âm thanh xuyên qua nước mưa, truyền tới bên tai bọn họ.

Trong nháy mắt, sắc mặt Đường Ngọc lập tức thay đổi.

Từng tiếng “răng rắc” liên tục này chính là âm thanh đốc chủ miêu tả lúc trước, là âm thanh của máy nỏ! Lại còn nhiều máy nỏ như vậy!

Lúc này bọn họ đã sắp đến dưới tường thành, chắc chắn là phạm vi tầm bắn của máy nỏ!