Từ sáng sớm hắn đã ra luyện kiếm. Từng đường kiếm thể hiện ý chí sắc bén lẫn nỗi hận thâm sâu. Vũ Thiên vừa đi vào đã đưa thư tình báo từ thành Đông Lăng gửi tới. Bên trong thư viết “ Phía tây thành, quân Sở có động tĩnh .” Hắn đã sớm đoán được việc này, như có kế hoạch trước mà ra lệnh cho thuộc hạ. Đến cả Vũ Thiên cũng có vài phần bất ngờ.
Từ giờ Dần( từ 3-5h sáng đó mn, hây da thật tội mấy viên quan hồi xưa ghê phải dậy sớm lo việc nước) hắn đã bắt đầu đi đến hoàng cung. Đến giờ Mão ( từ 5h-7h sáng, 1 canh giờ hồi xưa bằng 2 tiếng của mình bây giờ á mn ), hắn cùng các đại thần tiến vào chính điện.
Lý Minh Thành tấu:
- Phía tây thành Đông Lăng, quân Sở đã hành động. Sợ rằng không lâu nữa sẽ khởi binh tiến đánh.
Mọi người bắt đầu đưa ra kế sách.
- Chúng ta nên đưa một vị công chúa đi hòa thân nếu đánh chắc chắn sẽ thiệt hại mạng người và của cải.- Có người nói
- Đúng vậy chúng ta mới giao chiến với Bắc quốc, có nhiều thương binh, ngân khố chỉ còn một nữa sao đánh được. – Người khác thêm vào
- ....
Hoàng Đế quay ra hỏi hắn:
- Thái Tử con thấy việc này thế nào ?
Hắn nói ra suy nghĩ của bản thân:
- Con tự thấy bản thân đủ sức đánh thắng trận này.
Câu nói của hắn làm các quan đại thần ngạc nhiên cực độ. Hoàng Đế lại hỏi hắn:
- Nhưng con cũng thấy đó, quốc khố và binh sĩ của ta không đủ làm sao có thể đánh thắng ?
Hắn lại lần nữa khẳng định:
- Xin phụ hoàng yên tâm, con chắc chắn sẽ đánh thẳng trận này.
Hoàng Đế nghe vậy ban thánh chỉ cho hắn cùng Lý Minh Thành dẫn quân bảo vệ cho thành Đông Lăng. Bãi triều hắn về phủ, bàn kế hoạch với Vũ Thiên.
Bên này Lý tướng quân cũng tới từ biệt Thẩm An Nhiên. Cùng cô trò chuyện một hồi Lý Minh Thành mới hỏi:
- An Nhiên, muội từng thích ta chưa ?
Thẩm An Nhiên cũng dự liệu trước việc này vì kiếp trước cũng xảy ra việc tương tự. Cô không bối rối mà bình tĩnh nói:
- Thành ca, muội không thích huynh nhưng huynh phải nhớ muội luôn coi huynh như ca ca ruột của muội, dù muội có không thích huynh thì muội vẫn sẽ yêu quý huynh như bây giờ.
Lý Minh Thành dường như cũng đoán được việc này, tò mò hỏi:
- Vậy trong các vị hoàng tử, muội thích ai ?
Cô bỗng chốc đỏ mặt hỏi lại:
- Huynh biết làm gì chứ ?
Lý Minh Thành nhận ra cô đã có người trong lòng liền có chút mất mát và đau lòng . Nhưng dù sao cũng là tướng quân nên có thể điều chỉnh cảm xúc rất tốt, mất mát và đau lòng kia chỉ thoáng qua trong đáy mắt. Anh lại cười bảo:
- Muội là coi huynh là ca ca ruột, vậy không lẽ đến việc thành hôn của muội huynh cũng không được biết ?
Cô cuối cùng vẫn bị thua bởi lý lẽ này, đáp trả lại:
- Muội thích.....Thái Tử.
Anh có chút suy tư, dặn dò cô:
- Thái Tử là người có tâm tư khó đoán, tốt nhất là muội nên tránh xa hắn ra.
Cô cãi lại:
- Muội thấy ngài ấy rất dễ gần mà.
Anh chỉ để lại hai chữ “ Cẩn thận ” rồi rời đi. Anh về đến phủ tướng quân mới thấy hốc mắt cay cay. Việc chấp nhận người mình yêu, yêu người khác rất đau đớn có thể so sánh hơn cả thuốc độc, cực hình, chính là sống không bằng chết ( tui chỉ có thể so sánh như vậy thôi chứ tui cũng biết si tình rất đau, nỗi đau này chính là muốn giữ thì đau mà bỏ thì ko đc). Nhưng có lẽ anh giống Hạ Như Nguyệt và Thái Tử, đều lặng thầm bảo vệ người mình yêu, dẫu biết người đó sẽ mãi chẳng yêu mình ( Đừng lo. Kiếp này tác giả sẽ cho ngươi cuộc sống hạnh phúc).
Về phần Thẩm An Nhiên, cô biết sau khi Thái Tử giành chiến thắng trở về, Hoàng Đế sẽ tứ hôn cho Hạ Như Nguyệt nên bắt buộc cô phải gây chú ý với Hoàng Đế trong thời gian hắn đi đánh trận. Như vậy thì khả năng cao, Hoàng Đế sẽ tứ hôn cô với Thái Tử. Cô bắt đầu suy nghĩ kế hoạch cho hành động sắp tới.