Hắn tỉnh lại, nhìn ngó xung quanh. Bản thân hắn đang cảm thấy căn phòng hắn đang đứng quả thật rất giống vương phủ của hắn lúc trước. Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng nói vọng vào:
- Chủ nhân, thuộc hạ có việc cần bẩm báo.
Hắn nhận ra ngay đây là giọng nói của Vũ Thiên – thuộc hạ thân cận của hắn. Đến lúc này hắn mới nhận ra hắn đã trọng sinh. Hắn nhanh chóng thay y phục rồi ra ngoài. Vũ Thiên hành lễ với hắn nói:
- Bên chỗ thất vương gia có động tĩnh.
Trong đầu hắn hiện ra những kí ức xưa cũ. Nhớ năm đó, thất đệ, ngũ đệ cùng yêu một nữ nhân. Sau đó thất đệ, ngũ đệ đấu đá để tranh giành một nữ nhân đến sau này mới nhận ra nữ nhân này sớm đã có người trong lòng. Tất cả bọn họ chỉ là tự si tình mà thôi. Hắn biết Vân Ly quốc của hắn suy tàn 1 phần vì lý do này. Chưa đợi dòng suy nghĩ của hắn chấm dứt, Vũ Thiên lại nói tiếp:
- Chủ nhân có cần hành động không ?
Hắn biết trong cuộc săn thú này, thất đệ chắc chắn đã đặt bẫy để hại ngũ đệ. Hắn ra lệnh:
- Cho người theo dõi, tuyệt đối bảo vệ an toàn cho ngũ hoàng tử.
Vũ Thiên nghe lệnh lui xuống. Còn hắn thì đi luyện võ. Võ công của hắn vốn dĩ là rất mạnh đến cả mưu trí sớm đã không thua kém bất kì ai. Chỉ tiếc kiếp trước hắn vì si mê một nữ nhân mà phá hủy cả một đất nước. Đời này làm lại hắn chắc chắn sẽ đưa Vân Ly quốc càng trở nên phồn thịnh hơn, cho nàng cuộc sống tốt nhất – Hạ Như Nguyệt.
Sau khi luyện võ, hắn vào tắm rửa rồi dùng bữa. Khi ngồi trên xe ngựa đến khu săn bắn hắn vẫn cảm thấy có chút không đáng tin. Cả đời hắn kiếp trước đã cảm nhận đủ mùi vị của thế gian nên có lẽ không dám tin trên đời này lại có chuyện trọng sinh. Bước xuống xe ngựa, hắn đã thấy ngũ đệ của hắn. Nhìn vị đệ đệ trước mặt, vị đệ đệ này thật phóng khoáng, tự do tự tại chứ không phải là vị đệ đệ đau khổ vì tình. Hắn vẫn giữ thái độ lạnh lẽo như trước, tiếp tục bước vào khu vực săn bắn.
Ngũ hoàng tử dường như đã quen với thái độ này của hắn, chỉ nói:
- Hoàng huynh vào trước, ta còn phải chờ người.
Hắn biết, vị ngũ đệ này của hắn là đang chờ Thẩm An Nhiên – nữ nhân mà đời trước hắn, ngũ đệ và cả thất đệ đều si mê. Nhưng giờ nữ nhân này đối với hắn có cũng được mà không có cũng được, hắn bây giờ chỉ mong có thể gặp Hạ Như Nguyệt. Bởi có lẽ chỉ khi nhìn nàng vui vẻ đứng trước mặt hắn, hắn mới cảm thấy phần nào yên tâm.
Bên trong khu săn bắn.
Các vị quan lớn đều đến cả, bọn họ cười nói với nhau trông rất thân thiết nhưng trong mắt hắn bọn họ đều là những kẻ giả tạo không hơn không kém. Tầm mắt của hắn lại liếc nhìn xung quanh, bỗng trong con ngươi của hắn hiện lên hình ảnh một nữ nhân mặc bộ y phục màu bạch kim đang ngồi riêng một chỗ uống trà. Hắn cảm thấy trái tim hắn cảm thấy thoải mái lạ thường. Đây là cảm xúc hắn chỉ có khi gặp nàng, chính hắn cũng không hiểu bản thân hắn là đang bị gì nữa. Cảm giác này không phải rung động trước tình yêu như hắn dành cho Thẩm An Nhiên, không phải cảm giác hối lỗi, mừng rỡ,.... mà hắn từng biết. Hắn chỉ cảm thấy khi ở bên nàng thì hắn không cần phải đeo lớp mặt nạ giả này nữa. Không dám nhìn nàng quá lâu, hắn chỉ có thể trở về chỗ ngồi của hắn.