Hoàng Đế dẹp phăng nỗi lo lắng của Hoàng Hậu chỉ bằng 1 câu :
- Ta thấy nữ nhân nhà họ Hạ của nàng không ai đơn giản cả, Thái Tử Phi cũng vậy, nàng không cần lo !
Hạ Ngọc Diệp “hiền dịu” nhìn Hoàng Đế với cái ánh mắt thật sự rất rất rất ( điều quan trọng phải nói 3 lần ) “thâm tình” ( mấy cái tui bỏ vào ngoặc kép 1 là có ý nghĩa khác 2 là đang khịa nha ). Hoàng Đế hòa giải bầu không khí :
- Được rồi, không nói nữa. Nàng lại đây phê tấu chương với ta.
Hoàng Hậu vẫn còn ghim câu nói lúc nãy nên hừ lạnh bảo :
- Thần thiếp thấy cơ thể không khỏe xin cáo lui trước.
Đang tính rời đi thì Hoàng Đế lại bảo:
- Diệp nhi nàng muốn ta dùng “gia pháp” à ?
Hoàng Hậu rùng mình một phát rồi vẫn phải quay lại, vì sao à ? Vì cái gia pháp mà Hoàng Đế nói chính là ám ảnh lớn nhất của Hoàng Hậu. Trong thư phòng im lặng hẳn, chỉ còn tiếng mài mực vang vọng. Thân ảnh người nữ ngồi trong lòng nam nhân, được người nam một tay ôm, miệng thì hôn đủ để hiểu tình cảm giữa hai người tốt thể nào.
Lời của tác giả : ây các vị độc giả cái gia pháp của Hoàng Đế ko phải là chuyện giường chiếu đâu, vị nào suy nghĩ đen tối quá thì bớt lại. Còn muốn hiểu hơn thì đợi bao giờ tui ra ngoại truyện sẽ giải thích sau, mà tui bây giờ lại muốn viết ngoại truyện hơn cả truyện chính ấy chứ. Vị nào muốn đọc ngoại truyện bây giờ thì vào bình luận nhá tui sẽ suy xét viết.
Trên xe ngựa, nàng và hắn ngồi đối diện nhau. Nàng vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện lúc nãy. Cảm nhận được nàng lo lắng, hắn liền hỏi:
- Nàng sao vậy ?
Nghe tiếng nói của hắn nàng liền kéo suy nghĩ của bản thân về thực tại. Nàng lắc lắc đầu tỏ vẻ không sao nhưng suy nghĩ lại không qua mắt được hắn, giọng nói âm trầm của hắn vang lên :
- Nàng không cần suy nghĩ quá nhiều, nhị đệ, ngũ đệ và thất đệ chỉ là muốn thử tài nàng thôi.
Nàng biết chứ nhưng thứ nàng sợ không phải Cố Ý Hiên, Cố Viên Trạch hay Cố Luân mà là Hoàng Hậu. Nàng hỏi hắn:
- Tử Thiên, chàng có từng đánh “Cố Uyên Như Mộng” chưa ?
Hắn trả lời ngắn gọn :
- Rồi.
Nàng hỏi tiếp:
- Vậy chắc chàng cũng nhận ra .... lý do bản tình ca này khó đánh nhỉ ?
Hắn hơi suy tư nhìn nàng. Mang theo vài phần nghi ngờ và chất vấn :
- Nàng lo sợ mẫu hậu sao ?
Trong tâm trí hắn bây giờ rất mong nàng sẽ trả lời là “không” vì hắn không muốn nàng nghi ngờ mẫu thân của hắn. Chưa để hắn lên tiếng giải thích, nàng đã nói:
- Không, chỉ là thiếp sợ bản thân không khiến mẫu hậu hài lòng thôi.
Hắn nhẹ nhõm hẳn khi nghe câu trả lời của nàng. Hắn trấn an nàng:
- Có Thái Tử Phi tốt như nàng làm sao mẫu hậu không hài lòng cho được.
Mặt nàng nóng rực. Đối với câu nói này của hắn thập phần vui vẻ. Hai người cứ vậy trò chuyện với nhau cho đến khi về phủ.
.........
Ở quán rượu Lâm An (vị nào không nhớ thì quay lại đoạn giữa chương 20: á)
Tạ Doãn, Trần Hào và Nhật Tam đều đang say bí tị, nằm gục trên bàn. Còn Vương Trạch Nam thì đang lờ mờ tỉnh dậy. Trông 4 người bây giờ chẳng tìm được chút khí chất quyền quý nào mà thay vào đó chỉ thấy sự ngu dốt và ham hư vinh của 4 người. Vương Trạch Nam bây giờ đã tỉnh hẳn liền lay 3 người còn lại dậy. Tạ Doãn và Trần Hào nhanh chóng lấy lại phong độ còn Nhật Tam vốn dĩ xuất thân giang hồ nên cũng chẳng quan tâm lắm đến cái nhìn của người khác, tiếp tục nằm ừ đó ngủ.