Truyện được dịch/edit bởi [L.A_MALBEC] và đăng tại lustaveland.com
Edit: Malbec
Hoá ra ngực phụ nữ lại trắng như vậy.
Khi trong đầu Tần Lục Trác hiện lên suy nghĩ này thì đã bị doạ sợ, anh theo bản năng nhắm mắt, xoay người đi. Uý Lam ngồi trên giường cũng có chút ngốc, chờ anh quay đầu mới buông Tần Tiểu Tửu ra, mặc lại áo ngủ, cài kín từ cúc đầu tiên đến cúc cuối cùng.
Meo meo meo, Tần Tiểu Tửu lăn lộn, cào đệm giường.
Uý Lam trừng mắt nhìn nó, ai ngờ nó lại quay lại meo một tiếng.
Nghe thấy tiếng kêu của Tần Tiểu Tửu, sắc mặt Tần Lục Trác âm trầm như nước, nếu không phải sợ quay lại sẽ nhìn phải cái gì đó không nên nhìn, CMN anh thật muốn ăn thịt mèo kho tàu…
“Tôi ra ngoài trước, cô mặc quần áo xong thì ra ngoài ăn bữa sáng.”
Giọng nói của anh rất ổn định, chỉ là nếu nghe kỹ sẽ phát hiện sự run rẩy nhè nhẹ.
Một người đàn ông cao lớn lại vì nhìn thấy vai và ngực con gái mà giọng nói phát run. Uý Lam nhìn anh đi thẳng về phía trước suýt chút nữa là đụng phải cửa, phì cười một tiếng.
"Nhóc con thối tha." Uý Lam bất đắc dĩ mắng nhẹ một câu.
Ai ngờ cô mắng xong, đôi mắt tròn xoe của Tần Tiểu Tửu lại nhìn chằm chằm cô, kêu lên hai tiếng mềm mại như bông.
Cô bị tiếng kêu mềm mại của Tần Tiểu Tửu chọc cười, duỗi tay vuốt ve đầu nó: “Vẫn còn là một cậu bé à? Tiếng kêu yếu ớt như vậy, học tập ba ba của em nhiều một chút đi.”
Chú mèo đực Tần Tiểu Tửu giống như bị khiêu khích, hướng về phía Úy Lam nhe răng rồi xoay người nhảy xuống giường, chạy đi.
Úy Lam về phòng của mình, thay quần áo xong lại vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua đồ dùng trên bồn rửa, thực ra tối hôm qua đã nhìn qua rồi, đồ dùng của người đàn ông này thật sự rất đơn giản.
Cô rửa mặt sạch sẽ, đi vào phòng khách thì thấy trên bàn đã dọn xong bữa sáng.
Một lát sau, Tần Lục Trác đi ra từ trong phòng bếp, trên tay cầm bát thức ăn của Tần Tiểu Tửu.
Hai người vừa mới trải qua một màn xấu hổ như vậy, lúc này mặt đối mặt, thật sự có chút không biết nên nói gì. Cuối cùng Tần Lục Trác vẫn là đàn ông nên hướng phía cô gật đầu: “Ăn sáng đi.”
Úy Lam: "Chào buổi sáng.”
Tần Lục Trác bị một tiếng chào hỏi này của cô làm cho sững sờ, suy nghĩ một chút rồi vẫn nói: “Chuyện vừa rồi, xin lỗi.”
Lúc này, chuyện xấu hổ vừa nhắc đến lại cảm thấy xấu hổ hơn.
Vì thế, Úy Lam vén mái tóc dài, mỉm cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ không vì chuyện này mà bắt anh chịu trách nhiệm với tôi đâu.”
Tần Lục Trác: “……” Ý của anh không phải như vậy.
May là anh cũng không tiếp tục giải thích nữa, quả thực càng nói càng đen. Anh đặt bát thức ăn của Tần Tiểu Tửu trên mặt đất xong liền xoay người đi vào phòng vệ sinh, lúc rửa mặt đánh răng, nhớ đến hôm nay phải gặp khách hàng, vẫn nên cạo râu một chút.
Kết quả khi anh vào phòng vệ sinh, cạo râu xong, vừa mở cửa phòng tắm thì thấy một chiếc quần lót ren màu đen treo trên giá.
Buổi sáng khi anh rửa mặt, vội vàng xong rồi ra ngoài, căn bản không mở cánh cửa này.
Bây giờ nhìn thấy khiến anh ngây người tại chỗ.
Trong nháy mắt, trong đầu lại hiện lên phong cảnh kiều diễm lúc sáng, khi cô gái vừa mới thức dậy với mái tóc hơi loạn, ngồi ngay ngắn trên giường, mèo con trắng như tuyết chui vào lòng cô, sau đó áo cô xộc xệch, lộ ra đầu vai tuyết trắng tròn trịa, còn có khuôn ngực trắng nõn với độ cong rõ ràng.
Cầm thú, Tần Lục Trác quay đầu, thấp giọng mắng chính mình một câu.
Đột nhiên một cảm giác khô nóng dâng lên trong thân thể, anh là một người đàn ông, hơn nữa là một thân thể cơ năng bình thường, đã lâu ngày không được giải tỏa, anh quá hiểu rõ thói hư tật xấu của đàn ông.
Vì thế anh nhanh chóng mở vòi nước lạnh, hai tay vừa mới hứng lấy nước.
Lách tách, một giọt đỏ tươi rơi vào vốc nước trong lòng bàn tay, sau đó tản ra.
Tần Lục Trác ngẩng đầu liền thấy người trong gương đang chảy máu mũi.
Đáy lòng anh thầm mắng một câu, nhanh chóng lấy nước rửa sạch.
Một bên rửa, một bên tự nhủ trong lòng, thời tiết này của Bắc Kinh quá nóng rồi.
Đúng, chính là quá nóng.
Ý nghĩ này lướt qua, anh cắn răng, đáy lòng lại cảm thấy ghét bỏ.
Úy Lam rất ít khi ăn bữa sáng phong phú như vậy, Tần Lục Trác sợ không đủ ăn nên không chỉ mua sữa đậu nành, bánh quẩy mà còn mua tào phớ và bánh bao nhỏ, nam bắc món gì cũng có, kết quả người kia cái gì cũng chưa ăn.
Khi cô nhấc nắp đậy bát sứ trắng, phát hiện bên trong là cháo đậu xanh.
Món này vừa tươi mát vừa ngon miệng.
Ừ, ngay cả món chay món mặn đều phối hợp kĩ càng.
Chỉ là cô đợi nửa ngày cũng không thấy Tần Lục Trác trở lại. Chủ nhân không trở lại, cô cũng không tiện động đũa trước, dứt khoát đứng dậy qua đó tìm người.
Ai ngờ vừa mới đi đến cửa phòng vệ sinh thì thấy Tần Lục Trác đẩy cửa ra ngoài, sắc mặt âm trầm giống như bất cứ lúc nào cũng có thể mang đến một trận gió bão.
“Đội trưởng Tần, anh không ăn sáng sao?”
Tần Lục Trác liếc cô một cái, sắc mặt vẫn không được tốt lắm nhưng mà miệng lưỡi vẫn rất khách khí: “Cô ăn trước đi.”
Úy Lam: “Cùng nhau ăn nha.”
Nói xong, cô duỗi tay kéo ống tay áo của anh, ai ngờ Tần Lục lại kháng cự lùi về sau một bước, giống như rất khó tiếp nhận chuyện Úy Lam chạm vào mình.
Anh thấp giọng nói: “Tôi đi thay quần áo, cô ăn trước đi.”
Úy Lam nhìn anh vội vàng đi về phòng của mình thì có chút khó hiểu. Đến khi cô vào phòng vệ sinh, thấy cửa kính bị mở ra, quần lót ren màu đen còn đang treo trên giá treo đồ ở vách tường, giờ phút này còn đang nhẹ nhàng đung đưa.
Khuôn mặt Úy Lam nhất thời đỏ bừng.
Tối qua, sau khi cô thay quần áo lại quên mất thứ đồ này.
Úy Lam xử lý đồ vật trong phòng vệ sinh xong, cũng không đi gọi Tần Lục Trác ra dùng bữa sáng mà tự mình yên lặng uống xong sữa đậu nành, mãi cho đến khi anh từ phòng mình đi ra.
Tần Lục Trác ăn cơm rất nhanh, không bao lâu đã ăn xong một lồng hấp bánh bao nhỏ rồi dẫn Úy Lam ra cửa.
Khi hai người xuống lầu vừa vặn gặp phải một bé gái nắm tay bà nội đi học, bé gái từ xa thấy anh, liền hỏi: “Chú Tần, hôm nay cháu có thể đến nhà chú chơi với Tiểu Tửu không ạ?”
Bà nội cô bé nhéo tay cháu một cái, nhanh chóng mở lời xin lỗi: “Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, luôn gây thêm phiền toái cho cháu.”
Tần Lục Trác trời sinh một gương mặt lạnh nhưng mà đối với cụ già trẻ nhỏ lại rất ôn hòa.
“Nếu hôm nay chú tan làm sớm, cháu có thể đến.”
Bé gái được đồng ý liền vui vẻ nhảy nhót tại chỗ. Bà nội đứng ở một bên, lặng lẽ đánh giá Úy Lam một phen, lúc này suy nghĩ chút rồi mở miệng: “Đây là bạn gái của cháu à? Lớn lên rất xinh đẹp nha.”
Ai ngờ bà nội nói xong, cháu gái nhỏ cũng gật đầu theo: "Chị ơi, chị còn xinh đẹp hơn minh tinh trong TV nữa.”
Bé gái nghiêng đầu suy nghĩ chút, nói: “So với Baby còn xinh đẹp hơn.”
Từ khi Running Brothers nổi tiếng, nữ minh tinh này đã trở thành nữ thần của học sinh tiểu học, so với nữ thần của mình còn đẹp hơn, đây là một sự ca ngợi rất lớn.
Úy Lam cười chào hỏi: “Cảm ơn, cháu đang định đi học sao?”
Giống như một lời nhắc, bà nội a một tiếng, cười nói: “Mải trò chuyện, phải nhanh chóng đưa đứa nhỏ này đi học, nếu không đến trễ nó lại khóc nhè.”
Vì thế nên bà nội nắm tay cháu gái, dưới ánh nắng ban mai nhanh chóng rời đi.
Sau khi hai bà cháu rời khỏi, Tần Lục Trác yên lặng liếc mắt nhìn Úy Lam một cái, ý vị thâm trường (2), lúc này mới cất bước đi trước.
(2) Ý vị thâm trường: ý tứ xâu xa
Úy Lam đuổi theo: “Anh cảm thấy tôi không đẹp bằng Baby?”
Tần Lục Trác nhìn cô, trên mặt hiện lên hai chữ, nhàm chán.
“Đó là vì anh thấy tôi còn đẹp hơn.”
Giọng nói cô kéo dài, mang theo một sự khẳng định.
Sáng sớm đầu đông, ánh mặt trời chiếu trên người cũng không hề ấm áp, những nhánh cây cỏ xung quanh phủ một lớp sương trắng, mở miệng nói chuyện một cái là khói trắng quanh quẩn xung quanh. Người đàn ông mặc áo khoác cổ đứng màu xanh lam đón nắng sớm đi trước, theo sau là một cô gái mảnh khảnh xinh đẹp.
Cô vừa nói xong, người đàn ông kia quay đầu nhìn cô, giống như là cố ý, nặng nề nói: “Không có.”
“Không cảm thấy cô đẹp.”
Trước kia Úy Lam cũng từng đùa giỡn anh như vậy nhưng lần đó anh chỉ liếc xéo cô một cái, ngay cả một câu cũng lười nói.
Mà lần này, anh nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt kiên định mà phản bác.
Anh vừa nói xong, Úy Lam đứng tại chỗ, hơi giật mình.
Cô chạy hai bước là đuổi kịp, lần này cái gì cũng không nói, chỉ có khóe miệng mang ý cười như đạt được ý nguyện.
Vì Úy Lam không lái xe nên Tần Lục Trác thuận đường đưa cô đến văn phòng rồi mới lái xe về công ty của mình. Buổi sáng có khách hàng nên cô đã tắt di động, chuyên tâm đón tiếp khách hàng.
Khi tiễn khách ra ngoài, cô mới thấy hai người ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh.
“Đội trưởng Tiếu?” Úy Lam không nghĩ đến Tiếu Hàn sẽ ngồi ở chỗ dành cho những người cần tư vấn.
Cô mỉm cười nhìn Tiếu Hàn, nhàn nhạt nói: “Đừng nói với tôi là anh đến để được tư vấn nha.”
Tiếu Hàn: "Bác sĩ Úy, có thể nói chuyện một chút không?”
Một tiếng bác sĩ Úy này làm Úy Lam hơi nhướng mày. Cô bảo lễ tân đi chuẩn bị hai ly cà phê, mời Tiếu Hàn vào phòng làm việc của mình.
Vừa vào cửa, Tiếu Hàn liền nói: “Thực ra chuyện là thế này, trước mắt thì vụ án vẫn không có manh mối gì nhưng mà chúng tôi đã đưa được Trần Vũ về để điều tra. Chẳng qua nhà hắn ta bối cảnh thâm hậu, vừa mới mang về chưa quá 1 tiếng, trong cục đã gọi điện thoại đến, bảo là người này không có vấn đề gì, nhanh chóng thả ra, nếu không sẽ có ảnh hưởng không tốt.”
Úy Lam yên tĩnh nghe cậu nói.
Tiếu Hàn dứt khoát nói thẳng: “Cho nên chúng tôi muốn mời cô thẩm vấn Trần Vũ thêm một lần nữa, cạy miệng hắn ra.”
Úy Lam lập tức nói: “Trần Vũ có biết tôi, anh ta nghe thấy lời của tôi chỉ càng cảnh giác, sẽ không dễ dàng lộ ra sơ hở.”
Tiếu Hàn sửng sốt, nhớ đến Úy Lam là chuyên gia tư vấn tâm lý của Trần Cẩm Lộ, anh trai cô ta biết Úy Lam cũng không có gì kỳ lạ.
Cậu đang khổ não, không biết nên làm thế nào cho phải, Úy Lam đã nói: “Nhưng mà tôi có thể giúp các anh.”
Tiếu Hàn vui vẻ nhìn cô liền thấy Úy Lam từ ghế đứng lên, chậm rãi đi đến trước cửa sổ văn phòng, đến khi cô quay đầu lại, ánh mặt trời chiếu quanh thân cô, cô tươi cười như hoa hỏi: “Nhưng mà đội trưởng Tiếu, anh chắc cũng biết bác sĩ tâm lý thu tiền tư vấn không thấp đi, mà tôi lại thu phí 1 nghìn 1 giờ.”
Một nghìn……
Tiếu Hàn tính toán trong đầu một chút, nhất thời mở to hai mắt nhìn cô, cướp tiền cũng không khoa trương đến như vậy chứ?
“Cho nên tôi làm việc cho cảnh sát, không có khả năng không nhận được báo đáp nhỉ.”
Báo…đáp?
Hai chữ này lăn một vòng trong đầu Tiếu Hàn, cũng may là một cảnh sát hình sự nhạy bén nên trong nháy mắt đã hiểu rõ, cái Úy Lam gọi là báo đáp nhất định không phải là tiền.
Nếu thật sự muốn tiền, cậu bán chính mình cũng không thể cho cô ấy nhiều như vậy.
Cho nên cậu hỏi: “Bác sĩ Úy, cô muốn báo đáp như thế nào?”
Úy Lam xoay người, đuôi mắt nhếch lên: “Tôi cảm thấy tôi và vị đội trưởng Tần của các anh phối hợp rất tốt, cho nên nếu tôi tham dự vụ án này, tôi muốn anh ta cũng tiếp tục tham dự.”
Tiếu Hàn: “……” Không bằng cô nói chuyện tiền nong đi.
Chỉ là cậu nhìn dáng vẻ cười nhạt của Úy Lam, đột nhiên hiểu rõ một chuyện.
**
Lúc Tần Lục Trác đến đây đã là 3 giờ chiều, mà Trần Vũ bị mang về cục cảnh sát đã được 4 tiếng.
Úy Lam vẫn luôn yên tĩnh ngồi ở căn phòng khác nhìn hắn ta, không hỏi đến cũng không lên tiếng.
Tiếu Hàn một bên tiếp tục tìm chứng cứ, một bên thiếu chút nữa là quỳ xuống với Tần Lục Trác, cuối cùng cũng chờ được vị cựu đội trưởng quý giá này lần nữa dời bước đến khu Cảnh Sơn miếu nhỏ này của bọn họ rồi.
Khi Tần Lục Trác đến đây đã đại khái đoán được vì sao Tiếu Hàn nhanh chóng muốn mình đến.
Khi anh thấy Úy Lam ngồi bên trong thì chẳng thấy bất ngờ một chút nào.
Sắc mặt anh âm trầm, cả người vốn đã cao lớn giờ lại đứng sừng sững trước mặt Úy Lam đang ngồi.
Thậm chí cô phải ngẩng đầu mới có thể nhìn rõ sắc mặt của anh.
“Cô……” Tần Lục Trác nhíu mày, ẩn nhẫn sự tức giận.
Ai ngờ người ngồi ở đó nhìn thẳng vào con ngươi đen nhánh của anh, nhẹ giọng nói: “Trợ lý Tần, chúng ta cùng nhau vì nhân dân phục vụ đi.”
Oành, tức giận tích tụ ở đáy lòng Tần Lục Trác trong nháy mắt đã tan thành mây khói.
Anh thật sự có chút không chống đỡ nổi cô gái này.
: lustaveland.com