Uyên Bão Uyên

Chương 23



Triệu Nhị Ngưu cấp tốc chạy thẳng về phía cổng thành, đến nơi mới phát hiện cổng thành còn đang đóng mà, phải tới sáng mai mới mở. Nhìn cổng thành cao cao, lại nhìn nhìn vóc dáng thấp bé của mình, Triệu Nhị Ngưu thở dài, thong thả đi đến ụ đất gần bên ngồi bệt xuống, nhưng chợt nghĩ ra nếu Trầm Trọng Sơn biết mình chạy trốn, phái người đuổi bắt thì làm thế nào, vì thế lại vội vàng trốn ra phía sau, co người thành một đoàn.

“Đêm nay vẫn còn lạnh quá a! Bụng cũng hơi đoi đói, biết vậy thì nên ăn ít gì đó rồi mới trốn đi a! Ai….”

Triệu Nhị Ngưu lẩm bẩm, nhớ lại đồ ăn ngon cùng điểm tâm trong phủ Trầm Trọng Sơn, còn có cả giường nệm ấm áp.

Chờ chờ liền bất giác rơi vào giấc ngủ.

Mặt trời lên cao, Triệu Nhị Ngưu bị nắng chiếu chói mắt mà tỉnh giấc, bật người đứng lên nhìn về phía cửa thành, tốt rồi a, mở, vội vội vàng vàng chạy tới, nhìn vệ binh canh thành xếp hàng nghiêm chỉnh hai bên, tức thì chột dạ..

“Sẽ không bắt ta, sẽ không bắt ta, sẽ không bắt ta….”

Cúi đầu nhất cổ tác khí* xông ra cửa thành.

“Da? Hắc hắc, ta đi ra!”

Hồi đầu nhìn cổng thành không hề có động tĩnh gì như là muốn bắt người, Triệu Nhị Ngưu thở phào một hơi, xốc tay nải bước đi.

Một loạt những hành động ngốc nghếch của hắn thật đúng là làm ám vệ Tam ẩn thân tại cách đó không xa buồn cười muốn chết, đúng là tên đại ngốc mà, nếu điện hạ thật sự muốn bắt ngươi, ngươi còn có thể bước chân ra khỏi thành sao?

Nhìn bóng Triệu Nhị Ngưu càng ngày càng xa, Tam đi đến bên lão bá đang huy ngựa kéo xe, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười.

“Lão bá, ta dùng mười lượng bạc mua xe ngựa của ngươi, có được không?”

Lão bá kia ngây ngốc choáng váng, tiểu mỹ nhân a mỹ nhân, lại nghe thanh âm ngọt như mật của tiểu mỹ nhân, miệng lão cười rộng ngoác đến mang tai.

“Bán, bán!”

Mười lượng bạc a, đủ dân chúng bình thường sống sung túc nửa năm.

Tam đưa bạc, rồi ngồi lên xe ngựa, ra khỏi cửa thành, mắt thấy sắp đuổi kịp Triệu Nhị Ngưu, liền với tay lấy trong ngực ra mặt nạ, chốc lát đã biến thành một tiểu lão đầu.

Triệu Nhị Ngưu vừa đi vừa ngâm nga hát, có chút đắc ý vì một đường thông thuận chạy trốn, nhưng càng đi lại càng không thấy thoải mái, trong lòng vẫn như có gì đó nghẹn lại.

“Còn nói thích ta, không thấy ta sao không đi tìm chứ! Hừ hừ, biết ngay là ngươi lừa ta mà, may là ta không tin.”

Thân thủ bứt ngọn cỏ dại ven đường, cầm trong tay xoắn xoắn.

“Ta mới không phải tên ngốc, Trầm Trọng Sơn ngươi mới là ngốc tử!!! Hừ!!!”

Vứt cỏ dại xuống đất, dẫm chân lên ra sức giày xéo.

“Tiểu huynh đệ đây định đi về chỗ nào a?”

Phía sau đột nhiên phát ra tiếng người, dọa Triệu Nhị Ngưu nhảy dựng, quay đầu nhìn lại, là một lão nhân đánh xe ngựa.

“Ta? Ta đi về nhà!”

“Vậy nhà ngươi ở đâu a?”

“Nhà ta ở thôn Bình Ao!”

Triệu Nhị Ngưu đơn thuần đến mức thành ngu ngốc rồi, ám vệ Tam hóa trang thành lão đầu thầm nghĩ.

“Có phải ở huyện XX không a, ta cũng phải đi tới đó! Chi bằng ta tiện đường đưa ngươi đi đi, cũng thêm bạn nói chuyện cho đỡ buồn nha!”

Triệu Nhị Ngưu nghe vậy, mừng rỡ vô cùng.

“Á á!! Đúng vậy, đúng vậy, chính là huyện XX, thôn của ta nằm ngay chỗ ngọn núi phía sau huyện.”

Dứt lời liền vội vàng leo lên xe ngựa.

“Hắc hắc, lão nhân gia, đa tạ ngươi a!”

Gãi gãi đầu, hồn nhiên tươi cười.

“Ha ha ha ha….”

Tam nhịn không được cười ha hả, Triệu Nhị Ngưu không hiểu vì sao nên cũng ha ha cười phụ họa theo.

Dọc đường đi cũng thật là vừa nói vừa cười, đến lúc chạng vạng thì tới huyện XX, Triệu Nhị Ngưu xuống xe, cúi đầu khom lưng nói lời cảm tạ, ở trên trấn mua nhiều đồ mới men theo đường núi đi về nhà, còn Tam vung tay lên lại khôi phục gương mặt xinh đẹp ban đầu, không một tiếng động theo sau Triệu Nhị Ngưu.

Triệu Nhị Ngưu muốn về nhà trước khi trời chưa tối nên vội vã bước đi, trên mặt đổ một tầng mồ hôi, nhìn quang cảnh bốn phía càng ngày càng quen thuộc, tâm tình cũng càng thêm hồi hộp, giương mắt nhìn, xa xa từng cụm ánh sáng ẩn ẩn lóe lên, nơi đó là cửa thôn.

“Ta cuối cùng đã trở về!”

Dứt lời liền chạy về phía cửa thôn, còn chưa tới đã hô to.

“Hoa Lan, Đại Bảo, ta đã về rồi!!!”

Một tiếng reo to, lập tức dẫn tới mấy con chó trông nhà người ta đồng loạt sủa oang oang cảnh giác.

Hoa Lan đang vá lại quần áo, nghe thấy giọng nói thân quen, giật mình đâm vào tay, cũng không quan tâm đến máu chảy ra, liền mắt hàm đầy lệ chạy ra cửa.

“Ca….!”

Triệu Nhị Ngưu ôm lấy Hoa Lan nhào tới, hắc hắc cười không ngừng.

“Hoa Lan, ta đã về rồi!! Ta đã về rồi!!!”

Đại Bảo sốt ruột, vội chạy lại đây ôm Hoa Lan nói.

“Đừng chạy gấp như vậy, bị thương thân mình thì biết làm sao?”

Triệu Nhị Ngưu cúi đầu nhìn, A! Bụng Hoa Lan hơi hơi nhô lên, vui vẻ gật đầu liên tục.

“Tốt, tốt!!!”

Hoa Lan đỏ mặt, giữ chặt ca ca không buông tay.

Lão thôn trưởng đứng một bên rơi lệ.

“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!!”

Toàn thôn đều kéo đến nhà thôn trưởng, vây Triệu Nhị Ngưu ở giữa, mỗi người sờ sờ một cái, ồn ồn ào ào.

“Rắn chắc thêm!”

“Phơi nắng đen!”

……

……

……

Thật là, ai không biết còn tưởng là đang bán heo đâu!

Triệu Nhị Ngưu nhìn một đám người quen thuộc xung quanh, trong lòng một trận cảm động, có cảm giác như được trở về nhà, vội vàng lấy ra mấy thứ mình mua.

“A! Hoa Lan, xem, ta vòng bạc cho ngươi, ngươi không phải vẫn rất muốn sao! Đại Bảo, ta mua dao bầu cho ngươi, ngươi dùng mổ heo cực tốt! La gia gia, cho ngươi cái tẩu! Trương thẩm nhi, cho ngươi thớt! Tiểu Bàn, lại đây, ta mua kẹo vừng cho ngươi….”

Triệu Nhị Ngưu là một người rất tốt, dân trong thôn đều nghĩ như thế.

Cuối cùng, ngay cả cẩu cẩu nhà bên cũng được một cục xương to, nằm ngay bậc thềm phe phẩy đuôi mê mẩn gặm liếm.

Đêm đã khuya, người trong thôn lục tục ai về nhà nấy, nhà thôn  trưởng vẫn còn sáng đèn, Triệu Nhị Ngưu kéo Đại Bảo vào buồng trong nói chuyện.

“Đại Bảo, chỗ này là mười lượng bạc, bây giờ Hoa Lan hoài thai, ngươi mua chút thức ăn ngon cho nàng bồi bổ!”

Vừa nói vừa cầm mười lượng bạc nhét vào tay Đại Bảo, Đại Bảo là người thành thật, đỏ mặt, gật gật đầu.

Hoa Lan mang thai, thân mình không bằng trước kia, huống hồ hôm nay Triệu Nhị Ngưu trở về, nàng thực vô cùng xúc động, lại thức đến muộn như vậy, sớm bị mẹ chồng kéo đi ngủ.

Triệu Nhị Ngưu chạy một ngày đường cũng quá mệt mỏi, về nhà mình liền ngả lưng nằm ngủ, có chuyện gì ngày mai nói sau! [chủ yếu là đồ ăn đồ ăn ta mệt mỏi a!]