“Nào, đây là canh hạt sen ta sai người làm từ sớm, nhân lúc nóng mau ăn a.”
“Nga.”
Triệu Nhị Ngưu bưng bát lên sụp sụp mấy cái đã húp hết vào bụng, hoàn toàn xem nhẹ hai mắt lấp lánh cùng khóe môi nhếch lên của Trầm Trọng Sơn.
“Thật ngoan ~”
Tiền đường đầy ngập khách khứa và bằng hữu, đều là vương tôn công tử, quan gia quý tộc, còn rất nhiều thiên kim tiểu thư thường ngày một bước không ra khỏi cửa, mỗi người đều ôm trong lòng hy vọng được tận mắt nhìn thấy dung nhan hoàng tử phi tuyệt sắc đến mức nào.
Ngồi ở thượng vị là hoàng đế uy nghiêm cùng hoàng hậu diễm lệ, bên cạnh hoàng hậu là tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài Trầm Ngọc Khanh, chính đương thập phần ủy khuất lên án Nhị ca Trầm Trọng Sơn của mình.
Người chủ trì nghi thức đứng ở ngoài phòng, hạ nhân châm một chuỗi pháo, liền nghe người chủ trì hô to.
“Giờ lành đã đến….Tân lang tân nương nhập đường….”
Tân lang Trầm Trọng Sơn một thân hồng phục cầm tú cầu, người cầm đầu kia cũng đồng dạng là hồng phục, Triệu Nhị Ngưu uống bát canh hạt sen xong căn bản là mơ mơ màng màng, bị người thay trang phục tân nương đỡ đi bái đường.