Triệu Nhị Ngưu cảm thấy hoàng tử không xấu, lá gan cũng liền tăng lên. Chủ yếu là do Triệu Nhị Ngưu lớn lên trong thâm sơn, người người sinh sống hòa bình, không có tranh đấu, không có bóc lột, cho nên trong đầu hắn vốn không có quan niệm địa vị tôn quý gì gì đó, hơn nữa hắn còn là cái ngốc tử, không phải sao? Chính vì thế mà đại ngốc tử Nhị Ngưu của chúng ta ngay sau khi dùng số tiền Trầm Trọng Sơn cho, mua về một đống lớn công cụ cho Trương đại bá, liền đặt Trầm Trọng Sơn vào vị trí người tốt.
Triệu Nhị Ngưu làm thị vệ dưới trướng Trầm Trọng Sơn kỳ thật chính là chân lăng quăng pha trà rót nước, không phải thao luyện mệt mỏi như người khác, nên Triệu Nhị Ngưu đối với công việc này rất là vừa lòng, lúc rảnh rỗi thường thường giúp Triệu đại bá làm đủ việc, không thì giúp A Thẩm nấu cơm vác vác đồ ăn, giúp huynh đệ múc nước, giúp Thái thúc ở mã phòng phơi cỏ….Thế nên trong mắt mọi người hắn chính là cái thanh niên tốt thường xuyên giúp đỡ người khác a.
“Nhị Ngưu, ngươi nói đến bao giờ chúng ta sẽ đánh nam di kia mà?”
A Phúc – cũng là thị vệ như hắn dựa vào cây cột trước trướng nói.
“Sao ta biết được đâu! Mùa thu đến ta còn muốn về nhà mà! Nương rẫy nhà ta hẳn là đến kỳ thu hoạch a!”
A Phúc còn muốn nói cái gì, chợt nghe Trầm Trọng Sơn ở trong lều gọi người.
“Ta đi vào đi, ngươi ở đây nghỉ ngơi một chút.”
A Phúc cảm kích nhìn Triệu Nhị Ngưu chạy vào, cũng không nên trách hắn a, đứng ở đây vài cái canh giờ, chân đều đã tê rần.
Trầm Trọng Sơn gọi Triệu Nhị Ngưu vào quả thực cũng không phải có việc gì quan trọng, chẳng qua là cảm thấy mình suy tính chiến sự cả đêm, đầu ong ong nhức mỏi, liền muốn tìm người nào đó đến giải giải phiền muộn.
Triệu Nhị Ngưu tiến đến thấy trước mặt Trầm Trọng Sơn có một tấm bản đồ lớn.
“Ai!!! Đây là gì? Sao lại nhiều tuyến tuyến như vậy a?”
“Cái này gọi là bản đồ.”
“Bản đồ? Dùng để làm gì?”
“Dùng để đánh giặc!”
“Cái này dùng như thế nào a? Ta tới giờ cũng chưa từng thấy qua!”
“Ha ha, nếu ngươi biết dùng, heo mẹ cũng biết leo cây!”
Trầm Trọng Sơn nở nụ cười, Triệu Nhị Ngưu cảm thấy nụ cười của hắn còn đẹp hơn cả ánh trăng ngoài cửa sổ.
“Ngươi cười thật là đẹp, so với Hoa Lan nhà ta còn đẹp hơn!”
Trầm Trọng Sơn ngẩn người, thấy ánh mắt Triệu Nhị Ngưu chân thành tha thiết, thấy dung nhan xinh đẹp của mình phản chiếu trong mắt hắn, lần đầu tiên cảm giác bản thân trong mắt người khác chân thật đến như thế.
“Hoa Lan là ai?”
“Hắc hắc, muội muội của ta, lớn lên khá đẹp!”
Triệu Nhị Ngưu ngượng ngùng cười cười, gãi đầu lại nói.
Triệu Nhị Ngưu cẩn thận nhìn bản đồ, không hiểu, thật sự không hiểu.
“Đây là gì? Quanh co khúc khuỷu.”
“Đó là con sông trước mặt, là điểm quan trọng bảo vệ chúng ta, nhưng cũng cản trở chúng ta.”
Trầm Trọng Sơn không hề cảm thấy nói những lời này cho Triệu Nhị Ngưu có cái gì không ổn, dù sao cũng không có gì cần lo lắng.
“Nga, ta nhìn xem, Ừm….Thật giống con kênh ở thôn của ta a, chỉ không dài bằng nó thôi! Con kênh đó là do chúng ta đào, lấy nước từ hồ sâu bên trong, mùa đông hồ đóng băng sẽ không có nước, bất quá mùa xuân đến băng sẽ tan ra. Đúng rồi! Lúc đó nước rất lớn, ruộng đều ngập nước….”
Triệu Nhị Ngưu còn chưa nói xong đã bị Trầm Trọng Sơn xông tới giữ chặt.
“Ngươi nói cái gì?” Trầm Trọng Sơn kích động nắm chặt bả vai hắn.
“Ta….Ta….Ta nói con sông trong bản đồ giống kênh ở thôn ta!”
“Không phải, dưới nữa!”
Triệu Nhị Ngưu quýnh lên.
“Ta nói cái gì a? Ta đã nói con kênh kia vào mùa đông sẽ đóng băng, không có nước.”
“Đúng đúng đúng, chính là cái này!”
Trầm Trọng Sơn buông Triệu Nhị Ngưu ra, đi đến trước bản đồ, nhìn một lúc rồi bỗng nhiên cười ha ha, hô to.