Thẩm Hạo thở dài đóng cánh cửa kia lại rồi xoay người đi đến sô pha ngồi xuống
Trên tay anh cầm điện thoại đang đọc báo kinh tế hôm nay, trước mặt là bức ảnh cưới của hai người bọn họ. Thẩm Hạo không hề rời mắt khỏi Triệu Cửu Uyên bên trong ảnh, nhìn nụ cười của cô trông thật hạnh phúc
Khóe môi anh cũng cong lên hạnh phúc, trước kia anh đã đánh cược trong lòng cô chắc chắn là có anh. Cuối cùng đã thắng, trong lòng cô có anh, trong lòng anh cũng có cô. Thật hạnh phúc nha
15 phút sau, Triệu Cửu Uyên ló đầu ra khỏi phòng vệ sinh nhìn anh đang ngồi trên sô pha. Cô mím môi một lúc mới lên tiếng :”Thẩm Hạo... quần áo của em”
Nhanh chóng cô đã thấy anh đứng dậy đi đến tủ lớn rồi mở ra, bên trong một nửa đều là quần áo phụ nữ còn lại đầy đủ kiểu dáng. Thẩm Hạo lựa chọn một chiếc váy vừa mắt nhất rồi đưa cho cô, sợ cô hiểu lầm liền lên tiếng giải thích
“Số quần áo này là anh đặt mua cho em. Chúng ta là vợ chồng nên trước khi cưới anh đã cho người treo lên sẵn”
Cô không nói gì mà nhanh chóng thay váy sau đó hai người bọn họ bước xuống nhà. Trong nhà ngoài người giúp việc ra chỉ còn lại bà nội Thẩm và cha Thẩm. Nghe nói sau khi hôn lễ kết thúc Thẩm Dĩ Huyên đã cùng chồng là Lý Phong về nhà luôn rồi
Bà nội Thẩm nhìn vợ chồng Thẩm Hạo bước xuống liền cười dịu dàng vẫy tay với cô :”Cửu Uyên, đến đây với bà nào”
Cô quay đầu nhìn anh mím môi sau đó đi đến phòng khách, cúi đầu chào :”Cha, bà nội”
“Ngoan lắm, cháu đến đây”: Bà nội kéo tay cô ngồi kế bên bà :”Ngủ ở đây có quen không con”
“Ngủ rất ngon ạ”: Triệu Cửu Uyên lanh lẹ đáp lại, sau đó cô nhìn thấy bà đưa một hộp gỗ tinh xảo đến trước mặt cô. Bà nội Thẩm nhìn cô nhẹ nhàng lên tiếng
“Đây là vòng ngọc gia truyền của Thẩm gia, chỉ truyền cho con dâu cả. Hôm nay bà trao lại cho con”
“Hả? Bà à, cái này…”: Triệu Cửu Uyên mở to hai mắt rồi nhìn sang Thẩm Hạo ngồi bên cạnh, anh nhìn cô bình tĩnh như nước rồi nói :”Bà cho thì em cứ lấy đi”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả”: Bà nội Thẩm cầm chiếc vòng kia đeo vào tay của cô :”Không được từ chối đâu nhé”
Cô nhìn chiếc vòng sau nhìn cả nhà trong phòng khách mà mím môi. Chiếc vòng này có khiến anh nhớ đến mẹ của mình không. Khoảng thời gian trước cô có từng nghe nói, gia đình của anh không trọn vẹn. Từ nhỏ cha mẹ anh đã ly hôn, sau đó cha anh lại là thống lĩnh quân đội, khoảng thời gian đó anh toàn sống với bà nội
Mẹ của anh hình như sống ở nước ngoài, trước kia cha mẹ anh cũng liên hôn thương mại. Cô không nhịn được mà thở dài, cô chưa từng nghe anh nhắc tới mẹ mình, không biết người đó ra sao cả?
Nghe cô thở dài, anh quay sang khẽ hỏi :”Làm sao vậy?”. Cô giật mình thì không biết cha và bà nội đã đi đâu rồi, trong phòng khách chỉ còn lại anh và cô. Triệu Cửu Uyên lắc đầu lảng tránh :”Không sao, chỉ cảm thấy lạ lẫm một chút”
“Lạ?”: Thẩm Hạo nhướng mày :”Chẳng phải lúc nhỏ em đều đến đây chơi suốt sao? Còn ở lại ngủ với Dĩ Huyên”
“Cái đó là trước kia mà”
Cô đánh nhẹ vào tay anh lại bị người kia ăn vạ. Thẩm Hạo ngã đầu vào vai cô than thở :”Vợ à, em đánh anh đau qua đi mất. Gãy tay anh mất rồi”
“Xùy, anh diễn xuất kém quá đi mất. Ai chẳng biết anh xuất thân từ quân đội chứ, chỉ bị phụ nữ đánh một cái nhẹ mà gãy tay sao?”
Triệu Cửu Uyên bĩu môi khinh thường, sau đó cánh tay người đàn ông kia lại choàng qua ôm eo cô. Anh hôn lên cổ cô lên tiếng :”Vợ à, em không thể dỗ dành anh một chút sao?”
“Được, Thẩm Hạo ngoan một chút nha. Không đau đâu, em thổi cho anh này”: Nghe câu nói của anh, cô liền cầm tay anh lên thổi thổi phụ xướng theo
"Vợ à, hôn anh một cái nữa": Thẩm Hạo nằm trên đùi cô cong môi lên tiếng. Mãi không thấy cô hành động liền ngồi dậy chủ động hôn lấy môi cô
"Ở đây nhiều người như vậy, họ thấy thì làm sao?"
Triệu Cửu Uyên đỏ mặt trốn trong lòng anh khẽ lên tiếng, bên tai cô vẫn vang lên giọng cười trầm ấm của anh :"Thấy thì làm sao đâu chứ? Chúng ta là vợ chồng mà chứ đâu phải đang vụng trộm"
[...]
Ngày hôm sau, Triệu Cửu Uyên phải trở lại với công ty. Từ lúc bước vào đã có rất nhiều người đợi kẹo cưới của cô mang đến
"Triệu tổng, chúc mừng cô nha"
Cô khẽ cười đặt túi kẹo to lên chỗ bàn lễ tân rồi dặn dò :"Phát cho mọi người đi"
"Ồ, Triệu tổng cô chơi sang thật đó, toàn kẹo đắc tiền": Cô nhân viên lễ tân nhìn túi kẹo không nhịn được suýt xoa
"Chị": Bỗng dưng có người đi đến gọi cô, Triệu Cửu Uyên xoay đầu nhìn người đàn ông đang bước đến nhướng mày
"Chị đi làm sớm vậy sao? Không định nghỉ thêm vài ngày?"
Triệu Minh nhìn cô cười cười lên tiếng, nghe anh nói như vậy khoé môi cô liền giật giật :"Chỉ sợ vài ngày nữa sẽ không còn công ty để làm"