Thẩm Hạo ngẩn đầu, đây là không phải là lần đầu cha Triệu phủ nhận lời nói của anh. Nhưng đây là lời nói khiến anh cảm động nhất. Bọn họ đối với anh thật tốt dù chẳng có quan hệ máu mủ gì, không giống như người mẹ ruột đã sinh ra anh. Anh cười nhạt chế giễu
Nhưng cuộc đời lại chẳng mấy suông sẻ, bác sĩ tuyên bố một câu khiến ai nấy đều mang một màu tâm trạng :”Bệnh nhân không sao nhưng đứa bé do va chạm quá mạnh không thể giữ được. Xin chia buồn cùng gia đình”
“Cái gì? Đây không phải sự thật, các người chắc chắn có thể cứu đứa bé. Các người đang nói dối đúng không, đúng đúng hôm nay là cá tháng tư. Các người nói dối để trêu chọc chúng tôi đúng không?”
Anh cười cười, hai mắt đỏ hoe nhìn người được đẩy ra từ cánh cửa. Thẩm Hạo chạy đến bên cạnh nắm lấy tay cô, nước mắt cũng rơi xuống, anh khóc không thành tiếng. Con anh còn chưa cảm nhận được đã không từ mà biệt
Cha mẹ Triệu lẫn bác sĩ đều nhìn anh bằng ánh mắt đau lòng
Mẹ Triệu thở dài :”Sao con gái em lại có số phận như vậy chứ? Có người mẹ nào chịu được nỗi đau mất con chứ”. Bà ôm ngực đau lòng nói, bà cũng từng mất con, nỗi đau đó bà chưa từng quên được, sao con gái của bà lại phải chịu cảm giác đó. Rốt cuộc nó làm gì sai?
Trong phòng bệnh, chỉ một mình Triệu Cửu Uyên nằm trên giường, Thẩm Hạo thực sự không dám bước vào nhìn mặt cô. Anh không thể thực hiện lời cô nói, anh đã không giữ được con, cô chắc chắn sẽ rất thất vọng về anh
“Thẩm Hạo, dù thế nào con cũng nên ở cạnh con bé, con là chồng mà”: Bà nội Thẩm vỗ vai anh ân cần lên tiếng, anh xoay sang nhìn bà, ánh mắt ngấn nước :”Bà, con có mặt mũi nào đối mặt với Cửu Uyên chứ? Con của con, gia đình của con lại bị phá nát rồi”
“Hạo à, tất cả không phải lỗi của con mà. Nhiều năm như vậy rồi, con đừng tự mãi trách mình, việc năm đó là cô ta muốn đi, dù con không làm ra việc đó chắc chắn bà ta cũng sẽ đi”
“Bà nội, con thực sự rất mệt mỏi. Cửu Uyên nói với con, cô ấy sẽ cho con một gia đình trọn vẹn. Cô ấy đã thực hiện được nhưng con không giữ gìn được. Con thật tệ, cả con và vợ mình cũng không thể bảo vệ tốt”
Bà nội Thẩm nhìn anh cũng không biết nên nói những lời nào. Cùng lúc đó, Triệu Cửu Uyên cũng đã tỉnh lại, cú sốc mất con khiến cô như tuyệt vọng, cô không khóc lóc như bao người mẹ khác chỉ nằm im một chỗ, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà
Mẹ Triệu đau lòng nén nước mắt lên tiếng :”Con gái, nếu đau lòng cứ khóc đi, khóc xong sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều. Đừng im lặng như vậy, mẹ biết con rất đau, con đừng nhẫn nhịn như vậy. Có cha mẹ ở đây, ở bên cạnh con đây”
“Mẹ à”: Cô thều thào :”Thẩm Hạo ở đâu? Sao con không thấy anh ấy”
Cha mẹ Triệu nhìn nhau mím môi không biết nên nói như thế nào, nói là Thẩm Hạo không dám đối mặt với cô? Cha Triệu thở dài :”Thẩm Hạo đi xử lý đám người hại con rồi, con yên tâm nghỉ ngơi ha”
“Có thật không?”: Ánh mắt của cô ngây ngô khiến cha mẹ Triệu nhìn vào không thể che giấu việc gì được. Cha Triệu nhìn sang chỗ khác :”Con nghỉ ngơi cho khỏe đi, sức khỏe của con đang rất yếu, còn quan tâm đến cậu ta làm gì?”
“Con biết rồi”: Cô khẽ đáp rồi nhắm mắt lại, cha mẹ Triệu không biết làm thế nào cũng chỉ thở dài
[…]
“Bà đúng làm tôi tức chết mà, chọc ai không chọc, chọc ngay Triệu gia. Bây giờ làm sao đây hả?”: Ông Trần tức giận lớn tiếng nói với người phụ nữ đang cúi đầu trước mặt. Sau đó nhìn sang con trai ngoan của mình tiếp tục
“Còn con nữa, sao không can ngăn mẹ mình lại chứ?”
“Hai mẹ con các người được lắm. Chẳng phải bà nói đã cắt đứt quan hệ với Thẩm gia sao? Hôm qua đến đó làm gì, còn hại người khác xảy ra chuyện? Trước kia bà ở Thẩm gia không biết họ quyền lực thế nào sao?”
“Tôi làm sao biết được xảy ra chuyện như vậy chứ? Dù sao hôm đó cũng là sinh nhật con trai tôi”: Bà Trần uất ức lên tiếng liền nghe thấy ông Trần lớn tiếng hơn :”Con trai? Hừ, bà đúng là đứng núi này trông núi nọ”
“Đừng quên năm đó bà đã bỏ rơi tụi nó như thế nào? Trần Kim Dương, đừng nói tôi không nhắc nhở, dù là Thẩm Hạo hay Thẩm Dĩ Huyên, tất cả đều hận bà tận xương tủy”
“Sao chúng nó có thể hận tôi chứ? Dù sao tôi cũng là mẹ ruột, dù tôi làm gì sai cũng có thể tha thứ”
“Tha thứ? Bà Trần nói mà không gượng miệng sao?”: Giọng nói lạnh lùng phát ra từ cửa chính, bóng dáng Thẩm Hạo xuất hiện trước mặt gia đình của Trần gia
“Thẩm Hạo?”: Ông Trần nhìn anh ngạc nhiên lắp bắp. Thẩm Hạo lạnh lùng bước đến tự nhiên ngồi xuống ghế :”Không cần nói chắc các người cũng biết tôi đến đây là vì việc gì rồi chứ”
“Con trai, chuyện đó…”: Bà Trần xích đến một chút, cầm tay anh liền bị anh hất ra :”Bà không xứng gọi tôi như vậy. Bà Trần, gọi tôi là Thẩm tổng hay Thẩm thiếu tùy bà”