Uyên Ương

Chương 6



Nhìn gương mặt kia, Triệu Cửu Uyên đưa tay đẩy mạnh cậu ra, cười lơ đãng :”Phải thì sao?”

Nghe cô nói vậy, hai mắt của Triệu Minh như phát sáng lên :”Yee”. Khóe môi của cô giật giật, chân mày nhíu lại :”Đồ thần kinh”

Nói rồi, Triệu Cửu Uyên đi thẳng lên phòng làm việc của mình. Vừa lúc đẩy cửa bước vào thì điện thoại trong túi xách của cô vang lên :”Alo? Em đây”

“Cửu Uyên à, chiều nay đoàn phim sẽ cast tinh đó. Em có đến không?”

Người kia là tổng giám đốc quản lý tiểu thuyết của cô, cũng chính là người chị em thân thiết – Ban Hạ. Ban Hạ không nghe cô lên tiếng liền tiếp tục :”Em định giấu mặt tiếp sao? Cũng đúng em là Triệu tổng sao lại dễ dàng ra mặt làm tiểu thuyết gia chứ”

“Vậy chị đi giúp em tiếp đi, dù sao trước giờ chị cũng đại diện cho em mà. Lời của chị chính là lời của em”: Triệu Cửu Uyên khẽ cười, chân đá đá vào cánh cửa lên tiếng đáp

Nghe cô nói Ban Hạ liền thở dài :”Được rồi, nể mặt em là tiểu thuyết gia đem lại nhiều tiền cho chị nên chị mới ra mặt đó nha”

“Được, cảm ơn chị”: Ngưng một chút, Triệu Cửu Uyên lại lên tiếng :”Chiều nay em cũng đến nhưng với tư cách là nhà đầu tư”

“Ây dô, không nhìn ra nha Cửu Uyên. Tiền tác phẩm của về tay em, bây giờ tiền doanh thu của phim cũng có phần của em. Nước đi này đúng thật là quá nhiều lợi ích”

“Ha ha chị quá khen rồi. Nếu diễn viên chính lần này em để cho Lan Anh nữa thì chẳng phải lợi ích hơn nữa sao?”

Nghe cô nói, Ban Hạ không khỏi bất ngờ :”Em nói thiệt đấy à? Mời bạn thân là nữ 9 để giảm tiền à? Sao em không tự diễn luôn đi”

Triệu Cửu Uyên cười càng lớn hơn :”Ây da, người ta cũng muốn lắm đó. Nhưng mà em không có thời gian, nếu không chị thấy em dễ dàng tốn tiền trả cho người khác à”

“Chị bại phục em đấy Cửu Uyên”: Ban Hạ thật sự cạn lời với người em gái của mình. Đúng thật là, tiểu thư cành vàng lá ngọc ấy, tiền trong nhà 3 đời sài không hết đấy. Nhưng mà hở một chút là kiếm tiền

[…]

“Thẩm Hạo, cậu và Cửu Uyên định chừng nào sẽ kết hôn đây?”: Người đàn ông vừa mở miệng kia là Tống Hàn, một trong những vị thiếu gia hào môn ở Phong Thành. Thẩm hạo híp mắt nhìn anh ta khẽ mím môi

“Cậu không còn gì để nói sao? Chẳng phải năm nay cậu đã 30 rồi sao? Cậu già hơn tôi mà vẫn chưa lấy vợ đấy thôi”

“Này này, tôi đang hỏi cậu mà. Cậu là đang chê tôi già sao?”: Tống Hàn nhếch môi cười lạnh :”Xin lỗi nhé, ông đây có bạn gái rồi. Nói không chừng còn kết hôn sớm hai người các người đó. Quen nhau 4 năm còn chưa chịu cưới, cậu còn không hốt lẹ, nói không chừng khoảng thời gian nào đó có một thằng nhóc ranh nhảy từ đâu ra cướp dâu đến đó rồi hối hận không kịp”

Vừa dứt câu, Tống Hàn đã nhận được ánh mắt sắc bén từ Thẩm Hạo. Anh nhìn cậu nhíu mày :”Cậu đang quen cô diễn viên gì đó mà báo hay đăng đấy à?”

Tống Hàn không lên tiếng chỉ giơ tay xoa xoa mũi. Không nói nhưng anh đã đoán được, biểu hiện quá rõ ràng còn gì, anh tiếp tục nói :”Người ta là diễn viên đó, làm gì cũng nên chừng mực một chút. Thanh danh người ta rất quan trọng”

“Tôi biết chừng mực, với lại chúng tôi yêu nhau thật lòng đó”: Tống Hàn nhìn anh cười khẩy

Chân mày Thẩm Hạo khẽ nhướng lên :”Thật lòng? Không đùa giỡn như trước kia nữa à? Tống Hàn của chúng ta biết quay đầu rồi sao?”

“Này này, Thẩm Hạo cậu nói vậy là ý gì hả?"

"Tôi nói không đúng sao?"

Nghe Thẩm Hạo nói vậy, thật tình Tống Hàn muốn tức ọc máu nhưng cố nhẫn nhịn. Đúng cậu ta nói đúng sao mà cãi được đây. Hừ

[...]

"Cửu Uyên, chết mình rồi. Lần này chết thật rồi": Lý Lan Anh vừa khóc, miệng không ngừng lên tiếng mà đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Triệu Cửu Uyên

Hiếm khi thấy bạn thân mình trở nên như vậy, Triệu Cửu Uyên liền bước đến nhíu mày hỏi :"Cậu làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Cửu Uyên hết thật rồi. Cuộc đời của mình hu hu hu": Lý Lan Anh ôm chầm lấy người phụ nữ trước mặt mà không ngừng khóc lớn

"Cậu bình tĩnh một chút, nói mình nghe đã xảy ra chuyện gì?"

Lý Lan Anh dụi mắt không kiềm được lửa giận trong lòng mà lớn tiếng :"Mình mang thai rồi. Tại cái tên Tống Hàn chết tiệt kia làm mình mang thai rồi, làm sao bây giờ"

Triệu Cửu Uyên nghe cô nói liền ngạc nhiên đến bất động, sống lưng thẳng tấp không động đậy. Thấy cô không nói gì, Lý Lan Anh liền nhíu mày

"Cửu Uyên cậu làm sao vậy? Mình mang thai rồi làm sao đây?"

Cô nhìn bạn thân trước mắt, sau đó quay đầu nhìn hai người đàn ông rồi trên sô pha trong phòng mình từ nãy đến giờ. Chắc có lẽ hai người kia đã nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ

Triệu Cửu Uyên nuốt nước bọt, mắt vẫn trợn tròn ngạc nhiên nhìn hai người đàn ông kia khẽ nói nhỏ :"Hai người nghe thấy rồi à?"

Cô cử động như rô bốt rồi quay sang nhìn Lý Lan Anh nhắm mắt :"Bạn thân à, mình có lỗi với cậu"