Và Mai Lại Sáng - Đàn Thất Bì

Chương 3



Phong Dịch bước vào cửa hàng tiện lợi, cố gắng làm mặt tỉnh rụi như thể nội tâm đang rất bình tĩnh mà đứng trước quầy bán bao.

Nhìn đủ loại bao bì, đầu cậu muốn phình gấp đôi.

Nếu biết có ngày hôm nay thì cậu đã nghiên cứu tỉ mỉ.

Cậu âu sầu đứng ngẩn ra đó, thu ngân tò mò liếc về phía cậu khiến cậu cứng đờ người, xấu hổ đưa nắm tay lên che mặt vờ ho khan một cái, sau đó nhanh chóng cầm mấy hộp có vẻ hợp nhãn tính tiền rồi chạy biến.

Ra khỏi cửa, cậu vội vàng lướt Baidu học cách xài bao, khi thấy mình đã nắm rõ mới chạy về phía tiểu khu.

Từ xa cậu đã trông thấy Kiều Ly đang đứng chờ cậu ở đầu cầu thang, thế là cậu lại bắt đầu thấy hồi hộp, khoảng cách có mấy mươi bước mà cậu như đi trên mũi dao.

Kiều Ly đã say, nhưng cậu thì không. Sao cậu lại nhân lúc người ta giậu đổ mà bìm leo cơ chứ!

Cậu vừa tự phỉ nhổ bản thân, vừa liên tục bào chữa cho chính mình: Có lẽ cậu nên tôn trọng sự lựa chọn của cô. Hơn nữa, nếu cậu nói không chẳng phải sẽ càng khó xử hơn sao, biết đâu lại khiến cô tức giận rồi dẹp luôn cơ hội liên lạc về sau cũng nên.

Cậu vừa mong Kiều Ly hối hận, lại vừa mong cô kiên trì với quyết định này, lòng rối tựa tơ vò đi tới trước mặt cô: "Mua rồi ạ."

Kiều Ly thấy cậu xách một bịch to thì cạn lời, mua nhiều thế làm gì?

Cô gật đầu, dẫn cậu lên lầu.

Vào nhà, cô nói với Phong Dịch: "Cậu đi tắm trước đi."

Phong Dịch luống cuống tay chân đặt bao ni lông trên tủ giày, cậu hồi hộp tới mức thở chẳng ra hơi, đổi giày xong thì chui ngay vào phòng tắm.

Đang cởi dở quần áo, cậu lại bắt đầu rối rắm.

Lát nữa phải mặc gì đi ra đây?

Trần truồng? Quấn khăn tắm? Mặc mỗi quần lót?

Cậu vừa kỳ cọ cơ thể một cách hung bạo vừa tự hỏi.

Bộ phận quan trọng được rửa những mấy lần, tới khi sạch sẽ hồng hào cậu mới thấy yên tâm.

Kiều Ly ngồi trên sô pha đợi một lúc lâu mới thấy Phong Dịch tắm xong đi ra, mặc quần áo cực kỳ nghiêm chỉnh.

Thấy Kiều Ly nhìn mình, mặt Phong Dịch đỏ lựng, cậu sợ cô nghĩ mình không muốn quan hệ với cô.

Kiều Ly hoàn toàn không có suy nghĩ này, thấy cậu tắm xong bèn nói với cậu: "Vào phòng ngủ chờ tôi."

Phong Dịch gật đầu, đi vào phòng ngủ với vẻ anh dũng hy sinh, được nửa đường mới nhớ ra đống bao để ở cửa bèn vòng ra mang vào phòng ngủ.

Cậu chọn loại siêu mỏng thoạt trông có vẻ đáng tin, khui hộp ra, lấy một cái đặt trên tủ đầu giường.

Nghĩ thế nào lại lấy thêm cái nữa.

Không được không được.

Phong Dịch à mày là đồ cầm thú, chẳng những nhân lúc người ta cháy nhà để hôi của mà còn tính hôi của những hai lần?

Thế là cậu lặng lẽ cất cái bao thứ hai vào hộp, sau đó thấp thỏm đứng ở cửa phòng ngủ, đợi Kiều Ly vào sủng hạnh cậu.

Đứng ở cửa phòng ngủ của Kiều Ly, ngửi mùi thơm trong phòng khiến cả người Phong Dịch lâng lâng.

Hồn vía lên mây đu đưa một lát thì cậu mới nhớ ra chuyện gửi tin nhắn cho bố mẹ báo tối nay sẽ ngủ lại nhà Tề Hãn không về.

Gửi tin nhắn xong, cậu nghiêm túc tắt điện thoại như bước vào phòng thi Đại học.

Kiều Ly tắm rửa xong đi vào phòng ngủ, bị Phong Dịch lẳng lặng đứng sững ở cửa dọa giật thót mình.

Cô quấn khăn tắm, để lộ da thịt nõn nà trắng trẻo, xương quai xanh hiện rõ, đường cong bả vai tinh tế, cánh tay không gầy gò mà trông đẫy đà, mướt mát như chẳng có xương.

Cô tiến về phía Phong Dịch một bước khiến cậu sợ hãi lùi ngay ra sau.

Kiều Ly cười khẽ: "Cậu không cởi quần áo ra à?"

"Dạ, dạ." Phong Dịch lo lắng tới mức đổ mồ hôi tay, giờ sẽ bắt đầu sao? Cuối cùng cũng tới bước này, tiếp theo cậu nên làm gì bây giờ? Cậu hoàn toàn không biết a a a a.

Cậu cởi chiếc áo thun trắng ra, để trần nửa thân trên, vừa thẹn thùng lại vừa tự hào, may mà ngày nào cậu cũng tập thể hình nên cơ bụng mới nổi rõ như vậy.

Kiều Ly nhướng mày, ánh mắt lướt xuống nửa người dưới của cậu.

Cậu run lên, bối rối nuốt nước miếng, máy móc cởi quần ra, tuột tới mắt cá chân mới nhận ra động tác của mình trông chẳng đẹp trai xíu nào, lúc lột quần ra khỏi mắt cá chân lại càng không đẹp trai.

Sự thẹn thùng lo lắng hóa thành nỗi xấu hổ, cậu ngoảnh đầu đi, không dám nhìn vẻ mặt của Kiều Ly.

Đột nhiên, bên eo cậu có thêm một bàn tay vuốt ve từng thớ thịt trên bụng cậu như có như không khiến cậu thấy nhột nhạt.

Cậu cảm thấy mình đã biến thành một kẻ cuồng dâm, Kiều Ly chỉ vừa chạm nhẹ có mấy cái mà cậu đã thấy khó lòng khống chế nổi sự hưng phấn đang trào dâng khắp cơ thể.

Cậu vừa nghiêng đầu sang, Kiều Ly đã áp tới. Một tay cô nhẹ nhàng vỗ về eo cậu, còn tay kia thì lướt dọc lưng cậu khiến cậu run rẩy quên cả thở.

Cơ thể thiếu niên thoang thoảng mùi thơm sau khi tắm rửa, nóng hầm hập, cơ bụng cứng lại vì chủ nhân nó đang hồi hộp, trông đầy năng lượng và sức sống.

Cô rất hài lòng với xúc cảm dưới tay mình, dùng ngón tay móc lấy mép quần lót cậu: "Muốn tôi cởi giúp cậu không?"


Phong Dịch thấy khoang mũi mình nóng lên, suýt thì chảy máu mũi.

Bụng dưới chợt nóng rực, người anh em bên dưới lại nhanh chóng phình to, hăng máu muốn ra trận tới mức cậu khó lòng khống chế.

Cậu toan lùi về sau, sợ phần phình to trên cơ thể mình cấn vào người Kiều Ly sẽ khiến cô mất hứng.

Kiều Ly nắm tay cậu kéo tới mép giường, tay trái vuốt ve dọc theo sống lưng cậu còn tay phải mò vào trong quần lót cậu.

Cậu có thể cảm nhận rõ ràng mọi cử chỉ của ngón tay cô. Xúc cảm của cậu bị phóng đại vô hạn, lòng bàn tay cô ấm áp mềm mại vươn vào trong quần lót của cậu, khiến cậu cảm thấy nhột nhạt không yên, toàn bộ sức nóng dồn hết lên người anh em bên dưới.

Tay cô lướt qua rừng lông rậm rạp của cậu khiến hơi thở Phong Dịch hoàn toàn hỗn loạn, ngực cậu phập phồng mê mải, thậm chí còn có ý nghĩ muốn đẩy cô ra.

Tay cô chạm vào cây hàng kia.

Phong Dịch suýt nữa rên thành tiếng.

Lòng bàn tay Kiều Ly mơn trớn dọc thân cậu em đang nóng bỏng, cô cảm thấy bàn tay mình sắp bị thiêu chảy.

Chiếc quần lót giãn ra do cô đút tay vào khiến cây hàng bị cầm tù cuối cùng cũng được giải phóng, nó ngạo nghễ ngóc đầu ra khỏi mép quần lót để khoe khoang quy đầu cỡ khủng của mình.

Quần lót bao lấy cây hàng, đè nó xuống bụng dưới, mặt Phong Dịch lộ vẻ khổ sở.

Kiều Ly đã cứu cậu bằng cách dùng một tay kéo chiếc quần lót xuống, còn tay kia xô cậu ngã xuống giường.

Thấy quần lót mắc trên đùi, Phong Dịch vội vàng lột cái thứ khỉ gió vướng víu ấy ra.

Vừa ngẩng đầu, cậu đã thấy Kiều Ly cởi khăn tắm ra, để lộ đường cong cơ thể hoàn hảo.

Cặp đào tơ đầy đặn mềm mại, cái eo thon có thể ôm trọn bằng một tay, hai chân thẳng tắp, từng tấc cơ thể cô đều đẹp như cảnh trong mơ.

Cậu bỗng cảm thấy cơ thể mình thật xấu xí, vừa định co chân lên che chắn đã thấy tầm mắt Kiều Ly dừng lại giữa hai chân cậu.

Cây hàng của cậu bất chợt lúc lắc một cái, khiến cậu hoảng tới mức lấy tay đè nó xuống.

Kiều Ly bò lên giường, mắt cậu lia tới vùng rậm rạp giữa hai chân cô, nơi ấy vừa thần bí vừa gợi cảm khiến cậu thấy râm ran khắp người.

Cô tiến sát tới vùng giữa hai chân cậu, gạt bàn tay cậu đang che chắn trên đó đi, cầm lấy cây hàng của cậu, nhẹ nhàng nắm chặt nó, hai tay Phong Dịch vội bấu chặt lấy ga giường.

Quy đầu của cậu có màu hồng phấn, cây hàng vì lên máu mà trông có vẻ sậm màu thô to hơn người bình thường vài phần, đang cứng rắn ngỏng phắt đầu dậy trông cực đàn ông.

Cô tuốt cây hàng mấy cái, chưa kịp vào đề đã nghe tiếng Phong Dịch thở hổn hển như điên.

Lỗ sáo phun ra một ít dịch nhầy trong suốt, cô ngạc nhiên khi thấy Phong Dịch phản ứng mãnh liệt như thế bèn giương mắt nhìn cậu.

Cậu đang chăm chú quan sát nhất cử nhất động của cô nên cô vừa ngẩng lên thì tầm mắt hai người đã va phải nhau.

Mặt cậu đỏ rực, đôi mắt đen bị màn sương bao phủ, thoạt trông khá bất lực đáng thương.

Nhìn từ góc độ này, đuôi mắt Kiều Ly hơi xếch lên trông vô cùng quyến rũ, Phong Dịch cảm thấy lần này cậu đã chảy máu mũi thật.

Cậu bị người trước mắt làm cho thần hồn điên đảo, quên mất phải cắn răng kiềm chế, khi ngón tay của Kiều Ly chạm vào lỗ sáo, bụng dưới của cậu thắt lại, tiếng rên rỉ khổ sở cứ thế bật ra khỏi cổ họng: "Ư ư..."

Lòng bàn tay Kiều Ly dính dịch nhầy cậu vừa tiết, sau đó ngay cả mu bàn tay của cô cũng dính phải chất nhầy đặc sệt màu trắng đục đó.

Cây hàng của cậu cứ run rẩy mãi, không ngừng đong đưa bắn dịch khắp bụng cậu, ga giường, và tay Kiều Ly.

Kiều Ly không thích uống bia, vì sau đó cô rất khó khống chế lời nói và hành động của bản thân...

— QUẢNG CÁO —