Người bạn luật sư của Kiều Ly nhanh chóng đến nơi, còn dẫn theo cả đàn anh của cô ta. Sau khi hai bên chào hỏi nhau, cô nàng bèn tiến hành thương lượng với người nhà Lý Tể.
Không đến vài phút sau, cô bạn của Kiều Ly đã quay lại, kéo đi vào trong thang bộ, làm mặt quỷ hỏi cô: "Bao nuôi thật à?"
Dư Nhạn là bạn nối khố của Kiều Ly, lớn hơn cô ba tuổi, tư tưởn khá thoáng, đã trải qua một lần hôn nhân thất bại, bây giờ đang theo chủ nghĩa độc thân.
Kiều Ly liếc cô nàng một cái: "Sao có thể?"
Dư Nhạn phá lên cười: "Ôi, chị còn tưởng cuối cùng em đã tỉnh ngộ, vứt bỏ tên ngốc Chu Triết để dạo chơi nhân gian chứ."
"Đúng là bọn em chia tay rồi."
Dư Nhạn lắc đầu: "Chị còn không hiểu hai đứa chắc, thôi bỏ đi, không nhắc chuyện này nữa." Cô ta tựa vào cửa sổ ở chỗ cầu thang, "Nhưng mà chị thấy anh bạn nhỏ này ổn áp đấy."
Kiều Ly ôm trán: "Bạn nhỏ cái gì, người ta thành niên rồi."
Dư Nhạn thần bí thò đầu sang: "Em có biết thứ gì cứng nhất trên đời không?"
Kiều Ly đã quen với mấy suy nghĩ quái gở của cô nàng: "Đá kim cương."
"Vậy cứng nhì?"
Kiều Ly hỏi: "Là gì?"
"Là hàng họ của mấy em trai mười bảy mười tám tuổi đó, ha ha ha ha ha ha ha ha." Cô nàng cười cực thô bỉ.
Kiều Ly quả thực không muốn nhìn cô ta nữa, bèn quay đầu đi.
Dư Nhạn đang cười, thấy vẻ mặt Kiều Ly là lạ thì đột nhiên ngừng lại: "Em, em ngủ với cậu ta rồi à?"
Kiều Ly bất đắc dĩ gật đầu.
"Á!" Dư Nhạn chợt thấy ngại ngùng, "Chà... ôi chao."
Cuối cùng thái độ của cô nàng cũng đàng hoàng hơn một chút: "Vậy giờ em đang nghiêm túc hay là chơi qua đường thế?"
Kiều Ly nhớ tới ánh mắt tủi thân cực độ của Phong Dịch, thở dài nói: "Em không biết nữa, thuận theo tự nhiên thôi."
Dư Nhạn chọc chọc vào vai cô: "Nghĩ nhiều làm gì?"
"Em lớn hơn cậu ấy bảy tuổi, chị cũng biết quá khứ của em mà... Hai bọn em khác nhau quá nhiều, bất kể là về tính cách hay độ trải đời."
Dư Nhạn nghiêm mặt, khoanh tay đứng trước mặt cô nói: "Năm 2019, phụ nữ đều có thể cưới vì yêu." Giọng cô nàng hết sức nghiêm túc, "Em yêu à, em có thể không băn khoăn gì mà nhảy vào bể tình mà."
Cô ta liếc mắt ra sau lưng Kiều Ly, mím môi cười: "Chà, chị thấy anh bạn nhỏ của em đang cần được dỗ dành kìa."
Kiều Ly quay đầu lại, thấy Phong Dịch đứng ở đầu cầu thang nhìn xuống cô, trông giống hệt chú cún con bị bỏ rơi.
Kiều Ly vẫy tay với cậu, cậu hai bước thành ba lao xuống dưới, ngoan ngoãn đứng cạnh cô.
"Đi thôi." Cô nắm tay cậu.
Vẻ rầu rĩ của Phong Dịch biến mất ngay lập tức, mắt cậu rực sáng, lông cũng nằm rạp xuống.
Dư Nhạn thấy thế thì yên tâm hẳn.
Phong Dịch đi theo Kiều Ly được mấy bước, không quên ngoảnh lại chào cô ta như đứa bé đi mẫu giáo được phụ huynh đón về tạm biệt cô giáo: "Hẹn gặp lại chị sau."
Vì Kiều Ly chủ động nắm tay cậu, thế giới của cậu bỗng rực sắc trở lại, sức sống và thiện ý bất giác lan tỏa bốn phía.
Dư Nhạn làm bộ ôm ngực, cưng quá đi, mẹ kiếp thế này ai mà chịu nổi?
Hai người dắt tay nhau đi tới bãi đỗ xe, Kiều Ly bảo cậu lên xe rồi lấy miếng cồn sát trùng ra, cậu ngoan ngoãn thò đầu sang.
Nhìn vết máu hình móng tay trên khóe mắt cậu, dù vừa rồi hai người vừa cãi vã xong thì giọng Kiều Ly cũng không hà khắc nổi.
"Đau không?"
Phong Dịch dè dặt nhìn cô, lại trưng cái vẻ mặt cô vợ chịu thiệt thòi khinh bỉ ra: "Lúc nãy không đau, nhưng chị vừa hỏi thì đau ngay."
Kiều Ly bị cậu chọc cười: "Lý nào lại thế?"
Phong Dịch đúng là đang nói thật. Vốn dĩ cậu không thấy đau, nhưng khi Kiều Ly dùng ánh mắt dịu dàng như vậy nhìn cậu thì cậu lại thấy nhũn hết người, miệng vết thương cũng bắt đầu đau, khiến cậu rất muốn sà vào lòng cô để làm nũng, còn tiếc rẻ vì vết thương của mình không đủ nghiêm trọng.
Khoảnh khắc miếng cồn sát trùng cạ vào miệng vết thương, Phong Dịch bất giác né tránh.
Do máu khô bị tẩm ướt, máu lại trào ra. Kiều Ly nhíu mày, người kia ra tay rất ác, cào sứt một miếng da mặt cậu.
"Đau lắm à? Để tôi lau nhẹ lại." Giọng cô càng dịu dàng hơn, như thổi gió qua tai, khiến xương cốt Phong Dịch ngứa râm ran.
Hàng mi Phong Dịch run run, cậu mở hé mắt, như con mèo được nựng cằm thỏa mãn lim dim sắp ngủ: "Muốn thổi thổi."
Kiều Ly bèn vừa lau vừa thổi cho cậu.
Sống lưng cậu càng nhũn ra, hận không thể hóa thành động vật thân mềm áp lên người cô: "Muốn hôn hôn nữa."
Kiều Ly thấy cậu yếu ớt ngốc nghếch như thế thì cõi lòng tan chảy, cô nâng mặt cậu lên, hôn một cái lên môi cậu.
Phong Dịch mở to mắt, đôi mắt long lanh, nước mắt lưng tròng: "Vẫn đau lắm."
Kiều Ly lại hôn thêm cái nữa.
Phong Dịch vừa lòng, cọ cọ mặt vào bàn tay cô.
Kiều Ly dùng ngón tay mân mê cằm cậu: "Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi đã lớn tiếng với cậu."
Phong Dịch không cọ nữa, chớp mắt nhìn cô.
"Có giận tôi không?" Kiều Ly hỏi.
Phong Dịch cụp mi xuống, mắt đảo quanh, hai người tí hon trong đầu cậu đánh nhau dữ dội, cuối cùng Phong Dịch tí hon có răng nanh đầy mưu mô đã chiến thắng.
"Dạ, hơi hơi." Cậu giả bộ ngẩng lên né tránh tay cô, thật ra chỉ ngước lên một phân rồi bất động.
Kiều Ly càng áy náy: "Tôi không có ý nổi nóng với cậu đâu, do tôi lo quá thôi."
Phong Dịch cố dằn lòng không cười, nhưng kẻ tí hon mưu mô thì lại cười đầy âm hiểm.
Cậu lại ngước mặt lên thêm một phân, Kiều Ly vội vàng giữ lấy mặt cậu, cậu tiếp tục tránh, rồi lại ngước lên thêm nửa phân, vờ vịt giãy giụa một lúc cuối cùng vẫn yên vị trong lòng bàn tay Kiều Ly.
"Xin lỗi mà, đừng giận nhé." Kiều Ly dỗ cậu.
Phong Dịch vẫn rũ bờ mi rậm như trước, khuôn mặt nhỏ trắng nõn kèm với vẻ mặt vô cùng đáng thương càng khiến vết máu nơi khóe mắt cậu trông rất dữ tợn: "Em không giận, em chỉ thấy tủi thân thôi."
Kiều Ly cho rằng cậu khó chịu, bèn ngại ngùng buông tay, không "cố đấm ăn xôi" chạm vào cậu nữa.
Sự ấm ức của Phong Dịch cứ thế bùng cháy cháy cháy cháy cháy cháy!
Thân hình một mét tám co rúm trên ghế phụ trông tội nghiệp không thể tả, cậu tủi thân lẩm bẩm: "Em muốn được dỗ dỗ."
Vừa rồi dùng điệp từ thuận miệng quá nên giờ nhõng nhẽo cũng buột miệng nói điệp từ.
"Rồi rồi." Kiều Ly quá sức buồn cười, phải cố gắng mãi mới kiềm được, chồm người sang hôn cậu.
Nhưng vẫn có chút đầu óc, khóe mắt liếc thấy Kiều Ly bị vướng hộp số không thể chồm sát lại bèn hơi nhích người về phía cô.
Kiều Ly sắp không nhịn được cười: "Được rồi, bạn nhỏ Phong Dịch ơi, có thể để tôi hôn một cái không?"
Phong Dịch đỏ mặt, lúc này mới thẹn thùng ngoảnh đầu sang, khi biết chắc Kiều Ly không tức giận vì mình mới làm nũng mới đỏ mặt cúi xuống hôn lên mặt cô một cái, vẫn chưa đã thèm bèn hôn cái nữa lên khóe miệng cô, cuối cùng dừng lại trên môi cô.
Ngoài trời đang độ nắng gắt, tuy trong bãi đỗ xe không có ai, nhưng cậu vẫn cảm thấy ban ngày ban mặt mà hôn nhau trong xe rất xấu hổ.
Cậu thử liếm môi dưới của cô, thấy cô không phản đối bèn luồn lưỡi vào khoang miệng, khẽ cuốn lấy đầu lưỡi cô.
Cậu mở hé mắt, không ngừng quan sát nét mặt của Kiều Ly, má cậu hây hây hồng, còn vành tai đã đỏ muốn xuất huyết. Lông mi của cậu cứ run run mãi, động tác khẽ khàng mà đắm đuối.
Kiều Ly bắt đầu đáp lại cậu, nhịp thở của Phong Dịch bỗng rối loạn, mắt cũng nhắm lại, vứt bỏ sự dịu dàng mà dây dưa cuồng nhiệt. Nương theo tiết tấu của Kiều Ly, cậu liên tục liếm láp thành khoang miệng và mút mát đầu lưỡi mềm mại của cô.
Động tác của cậu mỗi lúc mỗi mạnh bạo hơn, tới nỗi Kiều Ly thấy lưỡi mình tê dại, không thở nổi bèn né ra sau.
Cậu lập tức ngoài người theo cô, cuối cùng nửa quỳ trên ghế phụ, đè cô ngả xuống ghế lái mà hôn mê mải.
Đến khi chính cậu cũng thấy ngạt thở mới đột ngột dời đầu đi, thở hổn hển một hồi, tựa đầu vào cổ Kiều Ly, lề mề không chịu dậy.
Kiều Ly cảm thấy cậu dựa trên cổ cô rất lâu mà không chịu ngẩng lên đành xoa xoa gáy cậu ý nhắc cậu ngồi dậy.
Không ngờ cậu lại phản ứng rất dữ dội, đột nhiên run bắn người, rên một tiếng kỳ quái.
Một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống Thái dương Kiều Ly: "...Cậu sao thế?" Cô có linh tính không lành.
Mặt Phong Dịch lại càng đỏ, toàn thân nóng cháy, co cụm người không dám ngẩng lên, cứ thế im bặt.
Kiều Ly nghi ngờ nhìn xuống dưới người cậu, nhưng tư thế này của cậu đã chắn mất tầm mắt cô, cô đành thò tay rờ rẫm người cậu.
Phong Dịch cảm nhận được động tác của cô, nhưng không tránh.
Quả nhiên, Kiều Ly sờ thấy một đùm căng phồng nóng bỏng.
Khoảnh khắc cô chạm tới vật nọ, cả người Phong Dịch căng cứng, còn bất giác cọ cọ cái lều kia vào lòng bàn tay cô.