Nhân viên điều hành bên cạnh vẫn đang hỏi ý kiến của anh ta về cảnh quay, Chu Tắc Hủ nhìn tôi chằm chằm, cười bâng quơ đáp: "Mọi người đã trang điểm cho vợ tôi xinh đẹp như vậy rồi, nói gì cũng đúng, không cần hỏi tôi nữa."
Các nhân viên trong đoàn phim đều nghe thấy câu này, cũng nhận ra rằng vị tổng tài bá đạo này dường như đã trở thành một kẻ si tình. Tất nhiên, nhận được sự công nhận của ông chủ lớn, mọi người đều rất vui.
Trang phục của Chu Tắc Hủ tương đối đơn giản, áo sơ mi trắng thoải mái, kết hợp với quần tây màu sẫm. Khi anh ta đứng cạnh tôi, hai chúng tôi tạo nên một phản ứng hóa học kỳ diệu, giống như một chàng công tử lạc vào rừng sâu gặp gỡ nàng tiên hoa.
Không chỉ nhiếp ảnh gia, mà tất cả nhân viên đều cảm nhận được bữa tiệc thị giác mãn nhãn. Mọi người thậm chí còn không nhịn được nghĩ, đứa con của hai người này sau khi sinh ra, sẽ xinh đẹp đến nhường nào.
Có một góc máy là tôi ngồi trên cành cây, Chu Tắc Hủ đứng dưới gốc cây nhìn tôi.
Nhân viên dựng một chiếc thang cạnh gốc cây to để tôi trèo lên. Chu Tắc Hủ nhìn tà váy của tôi, nói: "Váy của em không tiện lắm, để anh cõng em lên."
Chu Tắc Hủ ngồi xổm xuống trước mặt tôi, tôi do dự một chút, rồi vẫn leo lên lưng anh ta.
Khi Chu Tắc Hủ leo lên thang, một nhân viên đỡ lấy tà váy và lớp vải tuyn mỏng của tôi, còn có mấy người khác đứng nghiêm túc dưới gốc cây đề phòng bất trắc.
Cách đó không xa, có người nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thực ra một mình leo lên còn dễ hơn, hai người rất vướng víu, nhỡ trọng tâm không vững mà ngã xuống thì sao?"
"Đừng có nói nhảm!" Đạo diễn bên cạnh quát khẽ, "Ông chủ lớn thể hiện sự ga lăng với vợ mình mà cũng không hiểu, đồ ngu!"
Bên cạnh gốc cây, tôi bám trên lưng Chu Tắc Hủ, theo anh ta từng bước leo lên.
Chu Tắc Hủ rất vững vàng leo đến chỗ cành cây chia đôi, buông tay đang nắm thang, nói với tôi: "Đưa tay cho anh."
Sau khi nắm lấy tay tôi, anh ta tiện tay ôm eo tôi, dùng cánh tay đỡ lấy m.ô.n.g tôi, bế bổng tôi lên, đặt vững vàng trên cành cây.
Một đám người dưới gốc cây đều sững sờ.
Chu tổng trông có vẻ gầy yếu, vậy mà lại khỏe đến vậy, nhẹ nhàng bế một người trưởng thành nặng hơn trăm cân, lại còn mặc váy áo rườm rà, lên cây.
Các nữ nhân viên tại hiện trường càng thêm hâm mộ, không nhịn được nói: "Chu tổng đúng là người chồng lý tưởng!"
Sau khi Chu Tắc Hủ xuống thang, theo sự chỉ dẫn của nhiếp ảnh gia, anh ta đứng bên cạnh gốc cây, nhìn tôi từ xa.
Nhân viên đưa cho tôi một bông hồng phấn, tôi xé một cánh hoa, để nó bay theo gió.
Sau khi quay xong phần trên cây, Chu Tắc Hủ đi đến dưới gốc cây, đưa tay về phía tôi.
Trợ lý nhiếp ảnh hô: "Nhảy đi."
Tôi hơi do dự, tuy biết cây này không cao, cho dù Chu Tắc Hủ không đỡ được, hai người cùng ngã xuống cũng không sao. Nhưng động tác nhảy xuống này, bản thân nó đã khiến người ta có chút sợ hãi.
Chu Tắc Hủ nhìn tôi, giọng nói trầm thấp, mang theo cảm giác an toàn đáng tin cậy: "Anh sẽ đỡ em."