Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng

Chương 123



Hai người ngồi bên chiếc bàn nhỏ được kê bên ngoài, dưới ánh đèn màu cam le lói, Diệp Anh nhìn Chu Tắc Hủ đối diện, suýt nữa thì tưởng thời gian quay ngược lại bảy năm trước.

Nhưng chỉ suýt thôi, vừa mới mua chiếc xe hơn chục triệu tệ, hình tượng Chu tổng bá đạo đã ăn sâu vào m.á.u anh ta rồi.

Chu Tắc Hủ gọi với ông chủ: "Hai bát mì chay, một bát nước trong, một bát nước cay."

Diệp Anh nhìn Chu Tắc Hủ, hơi buồn cười: "Anh cũng thật là thích mì chay."

Chu Tắc Hủ xắn tay áo sơ mi lên một đoạn, vắt hờ trên cổ tay, để lộ cánh tay thon gọn, rồi lấy hai đôi đũa từ ống đũa, đi vào trong quán.

Diệp Anh biết, anh ta đi tráng đũa rồi. Trong lòng cô bất giác nhớ lại, nhiều năm trước khi hai người ăn cơm cùng nhau, anh ta luôn nhớ tráng bát và đũa cho cô, còn bị Hứa Phương Trì tr trêu là đỏng đảnh.

Chu Tắc Hủ đi ra, đưa đôi đũa đã tráng cho Diệp Anh, ngồi xuống, nói: "Anh phải đáp ứng nguyện vọng vun vén gia đình của Chu phu nhân chứ."

Diệp Anh đỏ mặt, cảm thấy anh ta đang cố tình trêu chọc mình.

Chu Tắc Hủ lại chậm rãi nói: "Chủ yếu là anh vui, anh đã cưới được một người vợ tốt như vậy. Nếu không chiều theo thì chẳng phải là có phúc mà không biết hưởng sao?"

"..." Diệp Anh ngượng ngùng đến mức muốn độn thổ, không biết đây là lời thật lòng hay là đang mượn lời mỉa mai nữa.

Tóm lại, sau này ở bên Chu Tắc Hủ, vẫn nên ít nói hơn. Ít nói ít sai, ít gây chuyện.

Hai bát mì nhanh chóng được mang lên.

Bị trì hoãn đến giờ, Diệp Anh cũng đã đói, lại thêm đây là hương vị quen thuộc của quán cũ, trong lòng cô dâng lên một tia mong đợi. Diệp Anh gạt lớp ớt nổi trên bề mặt mì, mùi thơm cay nồng xộc vào mũi, khiến bụng cô sôi lên ùng ục, cô thỏa mãn thở ra một hơi, dù chỉ là bát mì chay cũng đủ khiến cô ăn ngon lành.

Diệp Anh ăn hết sạch sợi mì, thậm chí còn húp mấy ngụm nước dùng.



Đặt đũa xuống, Diệp Anh cảm thấy vị giác và dạ dày đều vô cùng thỏa mãn. Ngẩng đầu nhìn Chu Tắc Hủ đối diện, vẫn là đôi mắt ôn hòa, vẻ mặt lười biếng, vẻ u ám khi chiều gặp mặt đã tan biến từ lâu.

Trên đường về, Diệp Anh đột nhiên nhớ đến món quà nhỏ mà Chu Tắc Hủ đã nói.

Cô tò mò hỏi: "Không phải anh nói em mời anh uống trà sữa, anh sẽ tặng em một món quà nhỏ sao?"

"Chẳng phải đã tặng rồi sao?" Chu Tắc Hủ nhướn mày.

"... Hả?" Diệp Anh suy nghĩ một lúc, rồi mới nhận ra: "Chiếc Cullinan đó là món quà nhỏ của anh?"

"Nếu không thì sao?" Chu Tắc Hủ hỏi ngược lại.

Diệp Anh hoàn toàn không biết những suy nghĩ quanh co trong lòng Chu Tắc Hủ, cô chỉ kinh ngạc vì món quà nhỏ này của anh ta có giá trị quá lớn.

"Cái này cũng gọi là quà nhỏ..." Diệp Anh không trách mình hiểu lầm, lẩm bẩm: "Vậy cái gì mới gọi là quà lớn?"

Chu Tắc Hủ nói: "Đầu tư vào Diệp Lam Tâm có tính không? Thành lập Oanh Ca có tính không?"

Diệp Anh ngẩn người ra, ba giây sau mới g gật đầu: "Có."

Im lặng một lúc, Diệp Anh nói: "Vậy nếu em mua trà sữa cho anh mỗi ngày, anh phải tặng quà đến phá sản mất..."

"Không sao." Chu Tắc Hủ cười: "Dù sao anh cũng là người có vợ rồi. Hết tiền thì ở nhà chờ vợ nuôi thôi."

Diệp Anh: "..."



...

Về đến biệt thự, Diệp Anh lên tầng hai, trước khi vào phòng ngủ phụ, cô không quên vẫy tay chào Chu Tắc Hủ: "Chúc ngủ ngon."

Chu Tắc Hủ khoanh tay, định nói gì đó thì Diệp Anh đã đẩy cửa vào, sau đó là tiếng đóng cửa.

Chu Tắc Hủ lười biếng dựa người vào lan can cầu thang, cười khẩy một tiếng.

Chạy còn nhanh hơn thỏ nữa.

Nửa đêm, Diệp Anh đang nằm trên giường, chuẩn bị ngủ thì điện thoại để trên tủ đầu giường vang lên.

Cô cầm điện thoại lên, thấy là Chu Tắc Hủ gọi đến, lập tức ngồi dậy, nghe máy: "Alo?"

"Anh muốn uống nước." Giọng nói uể oải của người đàn ông vang lên.

"?"

"Bốn mươi độ, thêm một lát chanh, cảm ơn."

"..." Diệp Anh nói: "Được."

Diệp Anh xuống giường, xuống tầng, đi rót nước chanh bốn mươi độ cho Chu Tắc Hủ.

Ăn của người ta, mượn của người ta, phải biết điều một chút. Việc chạy vặt này là cô nên làm.

Diệp Anh tìm thấy chanh tươi trong tủ lạnh, cắt một lát cho vào cốc, rồi bưng cốc đến trước máy lọc nước, chọn nước tinh khiết bốn mươi độ.