Trong ba người, chỉ có một người là khách hàng cao cấp, Diệp Anh quen cô ta, Vương Thư Nhiên, con gái rượu của ông trùm ngành khách sạn. Hai người còn lại rõ ràng chỉ là đi cùng.
"Nói trắng ra là, tôi không có hứng thú ủng hộ việc làm ăn của tiểu tam." Vương Thư Nhiên cười lạnh, "Quản lý Diệp, tôi để đồ ở đây rồi, phiền cô trả lại tiền cho tôi."
"Những tin đồn trên mạng chỉ là hiểu lầm." Diệp Anh vẫn giữ nụ cười trên môi, "Hơn nữa, trang sức đã bán ra, nếu không có vấn đề về chất lượng thì sẽ không trả lại hay đổi."
"Tam quan bất chính, còn dám lấy lớn h.i.ế.p nhỏ?" Vương Thư Nhiên nghịch bộ móng tay được làm đẹp tỉ mỉ của mình, nói, "Cô có tin tôi sẽ đến Hiệp hội bảo vệ người tiêu dùng để khiếu nại cô, làm hỏng hoàn toàn danh tiếng của công ty các cô không? Đồ cao cấp, làm ăn chính là dựa vào các mối quan hệ trong giới, Diệp Anh, cô đừng tự mình phá hỏng con đường của mình."
Chú thích:
Tam quan bất chính: Tam quan là ba quan điểm: quan điểm về thế giới, quan điểm về nhân sinh và quan điểm về giá trị. Tam quan bất chính ý chỉ ba quan điểm lệch lạc, sai trái, không phù hợp với chuẩn mực đạo đức xã hội.
Nghe đã nhiều mà h mới có người giải thích tam quan bất chính cho đúng hông, vào cmt cảm ơn tui đê, hí hí.
Lấy lớn h.i.ế.p nhỏ: ám chỉ việc lợi dụng quyền lực, địa vị, sức mạnh lớn hơn để ức hiếp, chèn ép người yếu thế hơn.
Vương Thư Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Anh đứng bên bể nước mắt lưng tròng, bên cạnh cô là một người đàn ông cao lớn đẹp trai, trong lòng càng thêm phẫn uất.
Cô ta hừ một tiếng, giọng điệu mỉa mai: "Giỏi thật đấy, thân là tiểu tam mà còn có cả người dự phòng. Bản lĩnh trà xanh, quả nhiên là có một bộ đấy, rõ ràng chẳng hề hấn gì, nước mắt cứ thế tuôn ra."
Vương Thư Nhiên đối diện với gương mặt của Chu Tắc Hủ, nhịp tim đột nhiên tăng tốc. Gương mặt nam tính, dáng người cao ngất, thậm chí cả giọng nói trong trẻo trầm ấm, tất cả đều đánh trúng điểm yếu của cô ta.
Vương Thư Nhiên bước tới, ngẩng cao cằm kiêu hãnh, nói: "Anh không thấy những bài đăng trên mạng à? Người phụ nữ bên cạnh anh, chính là một trà xanh tiểu tam, đừng để cô ta lừa gạt!"
Càng đến gần Chu Tắc Hủ, nhịp tim cô ta càng đập loạn xạ, đồng thời dâng lên một cảm giác sứ mệnh mãnh liệt. Một anh chàng đẹp trai chất lượng cao như vậy, sao có thể để anh ta bị tiểu tam đùa giỡn chứ?
Diệp Anh lạnh lùng lên tiếng, "Dù cô là khách hàng của Diệp Lam Tâm, sự nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn."
"Haha!" Vương Thư Nhiên cười khẩy, cực kỳ khinh thường, "Nổi giận vì xấu hổ à?" Vì cho rằng chuyện vừa nãy không phải do mình làm, cô ta buông lời không chút kiêng dè: "Sao nước không hắt lên người cô, dội cho cô tỉnh hẳn ra đi, khỏi phải tiếp tục làm những chuyện không biết xấu hổ..."
Diệp Anh bước tới, không hề báo trước giơ tay lên.
"Chát" một tiếng, một cái tát giáng thẳng vào mặt Vương Thư Nhiên.
Vương Thư Nhiên đi giày cao gót không đứng vững, va vào lưng ghế sofa, trên mặt hiện lên dấu tay đỏ tươi.
Cô ta vịn vào sofa, từ từ ngẩng đầu, "Cô... cô dám đánh tôi?"
Vương Thư Nhiên không ngờ rằng, Diệp Anh đang đuối lý mà còn dám động thủ, cơn đau rát bỏng trên mặt xen lẫn với sự phẫn nộ tột độ.
Vương Thư Nhiên định đánh trả, Chu Tắc Hủ bình tĩnh bước lên, đứng bên cạnh Diệp Anh.
"Làm tốt lắm." Chu Tắc Hủ mỉm cười nhạt, đôi mắt phượng hẹp dài đen láy sâu thẳm, khi nhìn Vương Thư Nhiên, ánh mắt sắc bén như chim ưng: "Vợ tôi ra tay còn quá nhẹ."
Vương Thư Nhiên bị nhìn đến mức kinh hãi, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Anh... vợ anh... Diệp Anh...?"
Khi ánh mắt cô ta lại nhìn về phía Diệp Anh, càng thêm phẫn nộ: "Cô là phụ nữ có chồng rồi, vậy mà còn xen vào tình cảm của người khác, cô..."
Sắc mặt Chu Tắc Hủ âm trầm, Vương Thư Nhiên theo bản năng lùi lại, cho đến khi kéo ra một khoảng cách an toàn, mới gào lên: "Cảnh sát vẫn chưa đến sao? Các người đều thấy rồi đấy, cô ta đánh tôi! Ở đây chắc chắn có camera giám sát! Tôi sẽ không hòa giải đâu!"
Vương Thư Nhiên càng nói càng kích động, chỉ Diệp Anh từ xa, buông lời độc ác: "Cô cứ đợi đấy! Bố tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"