Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng

Chương 180



Tống Mẫn Nhi có chút xấu hổ đi về chỗ cũ, ngồi xuống.

Khương Nhan ngồi bên cạnh, từ lúc Tô Úc Nhiên bước vào, ánh mắt đã dán chặt vào Tô Úc Nhiên.

Cô ta không bỏ lỡ bất kỳ cử chỉ nào của Tống Mẫn Nhi và Tô Úc Nhiên.

Từ lúc cô ta tới, nhìn thấy Tống Mẫn Nhi, liền chú ý tới Tống Mẫn Nhi.

Nhớ tới lúc trước, người vốn nên gả cho Phó Hàn Châu là Tống Mẫn Nhi, không phải Tô Úc Nhiên.

Là cô ta sai người đi loan tin, Phó Hàn Châu là kẻ điên, là kẻ bạo hành gia đình, không ngờ cuối cùng, Tống Mẫn Nhi thật sự từ hôn.

Nếu sớm biết, Tô Úc Nhiên có thể khiến Phó Hàn Châu si mê như vậy, cô ta thà để Tống Mẫn Nhi gả qua còn hơn!

Tô Úc Nhiên vừa mới tới, Mục Tề cũng tới, anh ta mặc bộ vest thoải mái đi vào, Khương Nhan nhìn thấy anh ta, sắc mặt cứng đờ.

Thẩm Chi Hàn nhìn về phía Khương Nhan, nắm lấy tay cô ta, "Nhan Nhan sao vậy? Tay lạnh thế."

Khương Nhan gượng cười, "Không sao."

Mục Tề như không nhìn thấy Khương Nhan, trước tiên đi chào hỏi Quách Tương, sau đó đi tới trước mặt Tống Cảnh An, chào hỏi Tống Cảnh An.

Anh ta bưng ly rượu vang đỏ, nói với Tống Cảnh An và Tô Úc Nhiên: "Nào, tôi kính hai người một ly."

Tống Cảnh An cụng ly với anh ta, Tô Úc Nhiên tuy rằng tối qua có mặt, nhưng không có ấn tượng gì với Mục Tề, bất quá vẫn uống, tối qua say rượu, cho nên hôm nay cô uống nước ngọt.

Uống xong, nghe thấy Mục Tề hỏi: "Phó gia không tới sao?"

Tống Mẫn Nhi ngồi gần, nghe thấy Mục Tề nhắc tới Phó gia, liền vểnh tai lên...



Trước đây bà nội nằm viện, cô ta ở bệnh viện chăm sóc bà nội, Phó Hàn Châu thỉnh thoảng sẽ tới, cho nên cô ta có thể gặp được Phó Hàn Châu.

Nhưng từ sau khi bà nội qua đời, cô ta liền không gặp lại Phó Hàn Châu nữa.

Nếu không cũng sẽ không nghĩ tới việc tiếp cận Quách Tương, muốn chen vào vòng tròn của bọn họ.

Tô Úc Nhiên liếc nhìn Mục Tề, "Anh đang hỏi tôi sao?"

"Nếu không thì sao?" Mục Tề nói: "Vị hôn thê tương lai của Phó gia?"

"..." Tô Úc Nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, Mục Tề lớn lên cũng được, nhưng anh ta thuộc kiểu hơi lưu manh, nhìn qua sẽ cho người ta cảm giác không đứng đắn.

Nhưng mà lớn lên cũng được...

Cô không trả lời, Mục Tề nói: "Mọi người cứ trò chuyện trước đi."

Tô Úc Nhiên nhìn bóng lưng anh ta, hỏi Tống Cảnh An: "Anh ta là ai vậy?"

"Mục Tề." Tống Cảnh An nói: "Tối qua uống rượu anh ta cũng có mặt, em không chú ý à?"

"Không có à!"

"Anh ta sau đó tới cùng với Phó Hàn Châu, em say rồi."

 

Tô Úc Nhiên nói: "Vậy thì đúng là không có ấn tượng, tối qua sao em lại say thành như vậy, em cũng thấy lạ."



"Rượu đó có vấn đề." Tống Cảnh An nói: "Bình thường chúng tôi không uống loại đó, có tác dụng kích thích. Nếu không em uống xong cứ nói nóng! Anh thấy em như vậy cũng không dám đưa em về, sau đó Phó Hàn Châu muốn đưa em đi, em lại muốn đi với anh ta, nên anh không ngăn cản."

Tô Úc Nhiên nhìn về phía Tống Cảnh An, "Còn có chuyện như vậy nữa à."

"Chẳng phải là do Khương đại tiểu thư làm sao?" Tống Cảnh An nói: "Nhưng mà cô ta cũng uống, nên anh không nói gì. Nói tới cô ta hôm nay cũng lạ..."

"Lạ ở chỗ nào?" Tô Úc Nhiên không hiểu.

Tống Cảnh An nhỏ giọng nói: "Hôm qua cô ta đối với Thẩm Chi Hàn còn bày ra vẻ mặt thờ ơ, hôm nay và Thẩm Chi Hàn lại có vẻ quan hệ rất tốt."

Hai người thậm chí còn nắm tay, Thẩm Chi Hàn cũng rất quan tâm cô ta.

Tô Úc Nhiên nghe vậy, liếc nhìn Thẩm Chi Hàn và Khương Nhan.

Quả nhiên, Thẩm Chi Hàn bưng cho cô một đĩa nhỏ đựng hoa quả tươi, Khương Nhan lắc đầu tỏ vẻ không muốn ăn, Thẩm Chi Hàn lại dịu dàng đút cho cô.

"Hai người thật ân ái, có phải tôi không nên đến đây không?"

Mục Tề đi một vòng cụng ly, rồi bưng ly rượu cao đi tới.

Khương Nhan nghe thấy giọng nói, cứng người lại.

Thẩm Chi Hàn ngẩng đầu lên, thấy là Mục Tề, liền đặt đĩa xuống, bưng ly rượu cao đưa cho Khương Nhan, tiện tay cầm lấy ly của mình.

Khương Nhan cứng đờ cầm lấy ly, Mục Tề đi tới, cụng ly với cô, "Nhan Nhan, sao hôm nay lại im lặng thế?"

Hình như chuyện tối qua, đối với anh ta mà nói, không hề tồn tại.

Khương Nhan nói: "Tôi không khỏe."