Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng

Chương 217



"Học tập phải học theo chị, kết bạn phải học theo chị... Làm việc phải học theo chị, ngay cả tìm đàn ông cũng phải học theo chị... Từ nhỏ đến lớn, bao nhiêu năm qua, em chưa từng nghe được một lời khen ngợi! Họ căn bản không yêu em, bởi vì em không bằng chị, em không xứng được yêu!" Diệp Văn Đồng nghẹn ngào đến mức không nói nên lời, cảm xúc bị cồn thúc đẩy, không ngừng lên men, khóc nức nở.

"Sau khi chị gả cho Chu Tắc Hủ, anh trai em không chỉ một lần nói, giá như chị là em gái ruột của anh ấy thì tốt biết mấy..."

"... Em cũng chả biết làm sao nữa! Em thật sự đã rất cố gắng rồi! Nhưng em chính là không học giỏi bằng chị, năng lực không bằng chị, ngoại hình không bằng chị, ngay cả năng lực tìm đàn ông cũng không bằng chị..." Diệp Văn Đồng đứng dậy, loạng choạng bước đến bên cửa sổ, "Em giống như con chuột cống trong cống rãnh, ghen tị với chị đến phát điên, điên cuồng muốn chứng minh bản thân! Cuối cùng lại sống một cuộc sống bùn lầy như thế này, trở thành vợ của một kẻ biến thái!"

"Thà em c.h.ế.t quách đi cho rồi... Cả đời này em cũng không thể bằng chị được..." Diệp Văn Đồng nhìn cảnh đêm cao ốc san sát bên ngoài cửa sổ, cười nhạt, trong mắt là sự tê liệt mệt mỏi, vực sâu trống rỗng, "Sống còn có ý nghĩa gì nữa? Em nên tìm một góc khuất nào đó, tự mình đi chết. Chết đi có khi tốt hơn, không cần phải so sánh nữa, cũng không sợ làm họ thất vọng nữa..."

Diệp Văn Đồng tỉnh dậy, đầu óc nặng trĩu, kèm theo cảm giác trì trệ sau cơn say.

Khi cô ta ngồi dậy, nhìn thấy một bó hoa hồng lớn đặt trên bàn cách đó không xa, ký ức về đêm qua dần dần ùa về.

Nhận ra mình không ở trong phòng của Ngô Nguyên Trạch, dây thần kinh căng thẳng dần dần thả lỏng.

Cô ta bước xuống giường, đến bên bàn, ngón tay khẽ chạm vào cánh hoa hồng, nhìn thấy một tấm thiệp nhỏ được kẹp ở giữa bó hoa, cô ta cầm lên xem.

— Vợ yêu, công tác thuận lợi nhé!

Chỉ vài chữ đơn giản, Diệp Văn Đồng lập tức rơi nước mắt.



Bó hoa tươi thắm này, một lời hỏi thăm đơn giản, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với cuộc hôn nhân bất hạnh của cô ta.

Không có ai xung quanh, Diệp Văn Đồng khóc một trận đã đời, rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.

Nhìn mình trong gương, cô ta tự hỏi, liệu còn kịp không?

Thoát khỏi vũng bùn này, bắt đầu lại. Liệu mọi thứ còn kịp không?

Ký ức về đêm qua say rượu vẫn còn in đậm trong đầu, rượu chỉ làm tăng thêm cảm xúc của cô ta, chứ không khiến cô ta mất ý thức. Cô ta biết mình đã mượn rượu để giải tỏa, trút hết những đau khổ sau khi kết hôn. Cô ta đã để lộ vết sẹo của mình trước người mà cô ta đã ganh đua suốt nửa đời.

Lúc đó Diệp Anh đã nói gì nhỉ...

"Em ngay cả c.h.ế.t cũng không sợ, chẳng lẽ còn sợ thay đổi cách sống sao?"

"Tại sao phải so sánh với chị? Giữa hai chúng ta có nguồn lực nào phải cạnh tranh sao?"

"Em đã là người trưởng thành rồi, em có thể đập vỡ con người cũ của mình, tái tạo lại bản thân, đừng để bị giá trị quan của người khác dắt mũi. Đừng tiếp tục trả giá cho cách giáo dục sai lầm của gia đình."

"Cùng lắm thì bắt đầu lại từ đầu, cứ coi như mình đến thế giới này tay trắng."



...

Diệp Văn Đồng sau khi thu dọn xong, đến hội trường chính của hội nghị khách sạn.

Lúc này, đúng lúc Diệp Anh đang phát biểu. Diệp Văn Đồng ngồi ở góc hàng ghế sau, nhìn Diệp Anh trên bục chủ tọa từ xa.

Sự khác biệt một trời một vực giữa hai người hiện tại khiến chút lòng ghen tị của cô ta hoàn toàn tan biến.

Cô ta nhận thua. Cô ta chính là không bằng Diệp Anh.

Nhưng cô ta đến thế giới này một chuyến, không nên chỉ để so sánh với Diệp Anh.

Giờ ăn trưa, Diệp Văn Đồng đến nhà ăn tự chọn tìm Diệp Anh, muốn nói chuyện với cô, về việc ly hôn và quay về Thâm Châu.

Cuối cùng cũng nhìn thấy Diệp Anh ngồi xuống bên cạnh một bàn ăn, Diệp Văn Đồng bước tới ngồi xuống.

Còn chưa kịp mở lời, Ngô Nguyên Trạch không biết từ đâu xuất hiện, cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh Diệp Văn Đồng, một tay ôm lấy vai cô ta. Tư thế thân mật này khiến đáy mắt Diệp Văn Đồng lộ ra một tia sợ hãi.

Ngô Nguyên Trạch cười nói: "Hai chị em các cô tối qua nói chuyện cả đêm, tình cảm thật tốt."