"Xin lỗi, bên em đột nhiên xảy ra chút việc, nên đến muộn... Anh đã đi rồi à?"
"Chưa." Chu Tắc Hủ đáp lại bằng giọng điệu bình thản. "Máy bay bị hoãn, anh cũng vừa mới đến."
"Vậy em khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến..." Diệp Anh định hỏi có kịp không, nhưng chưa kịp nói ra miệng, Chu Tắc Hủ đã tiếp lời: "Được."
"..." Cô không thể nào đổi lời nói mình chưa xuất phát được. Dù sao cũng chỉ khoảng hơn nửa tiếng nữa là đến thôi.
Diệp Anh quyết đoán lái xe đến sân bay. Nhưng đoạn đường nội thành vào giờ cao điểm còn tắc nghẽn hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Đến khi cô dừng xe ở bãi đậu xe ngoài trời của sân bay thì đã là một tiếng sau đó.
Diệp Anh đẩy cửa xuống xe, nhanh bước đi vào khu vực đến của các chuyến bay nội địa.
Dù sao thì cô cũng đã đến rồi, cho dù không đón được, cũng có thành ý hơn là chỉ nói miệng.
Diệp Anh vừa vào sảnh lớn, vừa gọi điện cho Chu Tắc Hủ, vừa đảo mắt nhìn xung quanh.
Trong lòng cô không còn ôm chút hy vọng nào, bên tai vang lên tiếng tút tút, đối phương đang bận. Diệp Anh bỏ điện thoại xuống, ánh mắt dừng lại khi lướt qua một chỗ nào đó.
Chu Tắc Hủ đang ở ngay phía trước cô. Bên cạnh anh không có hành lý gì, trên người mặc áo sơ mi đen và quần tây công sở. Cổ tay áo sơ mi được mở ra, vén lên một cách tùy ý, lộ ra vẻ phóng khoáng không câu nệ. Anh dang rộng hai chân, ngồi trên ghế với vẻ lười biếng, tay cầm điện thoại, đang nói chuyện.
Gần một tháng không gặp, đột nhiên xuất hiện trước mắt, Diệp Anh bỗng cảm thấy anh ấy hình như đẹp trai hơn rồi.
Diệp Anh bước đến, đứng trước mặt Chu Tắc Hủ.
Chu Tắc Hủ vừa nhìn thấy cô đã kết thúc cuộc gọi với người bên kia điện thoại.
Hai người nhìn nhau, Diệp Anh khẽ nói: "Xin lỗi, em đến muộn, để anh đợi lâu rồi."
Chu Tắc Hủ đứng dậy, thản nhiên nói: "Máy bay bị hoãn, anh vừa xử lý chút việc, không đợi lâu lắm."
Hai tiếng đồng hồ chờ đợi, bị anh nói nhẹ nhàng như không có gì.
Trạng thái của Chu Tắc Hủ cực kỳ ổn định, làn da trắng lạnh, ngũ quan sâu sắc, anh tuấn, như thể vừa xuống máy bay đã gặp được cô, cả người không hề có chút mệt mỏi, khóe mắt, lông mày cũng không lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
Diệp Anh thở phào nhẹ nhõm, sự bồn chồn lo lắng trước đó hoàn toàn tan biến.
Khi hai người cùng nhau bước ra khỏi sảnh sân bay, bên ngoài trời bắt đầu mưa.
Diệp Anh lấy ra một chiếc ô gấp dự phòng từ trong túi xách, che lên đầu hai người. Chu Tắc Hủ cao hơn cô cả cái đầu, cô phải giơ tay rất cao mới có thể che ô cho anh.
Khi cô còn đang băn khoăn, độ cao này có đủ không thì Chu Tắc Hủ đã nhận lấy chiếc ô, nói: "Khoác tay anh."
Dưới màn mưa tầm tã, cơ thể Diệp Anh nhẹ nhàng dựa vào anh.
Hương thơm thoang thoảng mát lạnh phả vào mũi, nhịp tim của cô cũng không tự chủ được mà đập nhanh hơn một chút.
Hai người đi đến chỗ xe ở bãi đậu xe, Diệp Anh mở cửa ghế phụ, nhìn Chu Tắc Hủ, định nhận lấy chiếc ô trong tay anh, mời anh lên xe.
Chu Tắc Hủ nâng cán ô lên, nhướng mày, ra hiệu: "Lên xe."
"Nhưng em đến đón anh..." Sao cô có thể để Chu Tắc Hủ, người đã trải qua một chuyến bay dài, làm tài xế được. Đón người như vậy, chẳng phải là làm người ta mệt hơn sao?
"Em đã đón được anh rồi." Chu Tắc Hủ khẽ gật đầu, lại nói: "Nhưng em là bà Chu, không phải tài xế của anh."
Anh khẽ hất hàm: "Lên xe đi."
Giọng nói ôn hòa, nhưng ánh mắt lại không cho phép phản bác.
Diệp Anh ngồi vào ghế phụ, Chu Tắc Hủ cất ô rồi lên xe.
Xe chạy ra khỏi sân bay, Chu Tắc Hủ cài đặt định vị trên điện thoại, điểm đến là biệt thự Phong Uyển.
Một tiếng sau, hai người về đến nhà, dì giúp việc đã nấu xong một bữa tối thịnh soạn.
Sau gần một tháng, Diệp Anh lại ngồi ăn cơm cùng bàn với Chu Tắc Hủ, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, trong lòng không khỏi có thêm vài phần gượng gạo.
"Khoảng thời gian này, một mình sống ở đây, em có quen không?" Chu Tắc Hủ lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng trên bàn ăn.
Diệp Anh nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Sống trong nhà người khác, nói là quen thì cũng hơi kỳ. Nói là không quen thì lại rất giả tạo, dù sao điều kiện cũng rất tốt.