Một số nhân viên đã nghỉ việc trong thời gian này. Những nhân viên còn lại thì tự thấy may mắn vì mình đã kiên trì, chưa nộp đơn xin việc vội vàng, cuối cùng cũng đợi được đến ngày xuân ấm áp.
Thái tử gia tập đoàn Thế Nguyên, người sáng lập Ảnh Nghiệp Tư Bản - Chu Tắc Hủ, đích thân đến Diệp Lam Tâm khảo sát và ký kết hợp tác, kiểu hợp tác lên tầm cao như vậy, trước đây không ai dám nghĩ tới.
Mười giờ sáng, một chiếc Maybach màu đen và hai chiếc xe thương mại đi vào khu công nghiệp Diệp Lam Tâm.
Diệp Văn Dung chạy vội ra phía trước, mở cửa xe, đón Chu Tắc Hủ xuống xe.
Trong tòa nhà văn phòng, các nhân viên không còn tâm trí làm việc, liên tục đến bên cửa sổ ngó nghiêng.
Trong phòng Cao cấp, tôi bước ra khỏi văn phòng, thấy mọi người đều đứng ngoài cửa sổ nhìn ra ngoài, còn kèm theo những tiếng bàn tán sôi nổi.
"Oa, đây chính là thái tử gia Thế Nguyên trong truyền thuyết! Đẹp trai quá đi!"
"... Trời ơi, cứ tưởng là ngôi sao nào đến tham gia sự kiện!"
"Ngôi sao nào có khí chất này? Dung tổng đứng cạnh anh ta, tổng tài bá đạo bỗng chốc biến thành cậu bé xách dép."
"Xuất thân từ gia tộc đỉnh cao, trẻ tuổi đẹp trai như vậy, lại chưa kết hôn, không biết tiểu thư nhà giàu nào có phúc được kết hôn với anh ta nhỉ."
"Ít nhất cũng phải là tiểu thư của gia tộc tiếng tăm lừng lẫy trong nước mới lọt vào mắt xanh nhà họ Chu."
"..." Tôi nghe bọn họ bàn tán, không hiểu sao lại nghĩ đến, Chu Tắc Hủ đã làm thế nào để người nhà anh ta đồng ý với cuộc hôn nhân chóng vánh này? Thậm chí còn lặn lội đến tận Thâm Châu tham dự hôn lễ?
Tôi hắng giọng: "Hứng thú vậy sao, có muốn xuống lầu xem tận mặt không?"
Người gặp chuyện vui tinh thần phấn chấn, trong ngày trọng đại này của Diệp Lam Tâm, bọn họ không hề lo lắng trưởng phòng sẽ tức giận, sau khi ngồi xuống, hứng thú thảo luận vẫn không giảm, thậm chí còn tìm tôi buôn chuyện: "Sếp, chị có biết Dung tổng đã lôi kéo vị đại thần này đến đầu tư bằng cách nào không?"
"Ôi chao, trước đó đồn ầm ĩ, em còn tưởng là màn tung hỏa mù để ổn định tình hình."
"Em đã trách nhầm Dung tổng rồi, anh ấy thật sự có bản lĩnh."
"Trước đây, ai dám tin chứ?"
Tôi thản nhiên nói: "Đây không phải là chuyện chúng ta nên quan tâm, làm việc cho tốt, thăng chức tăng lương mới là vương đạo."
Tôi trở lại văn phòng, tiếp tục bận rộn. Việc bàn bạc hợp tác với Chu Tắc Hủ là chuyện của cấp cao công ty, bây giờ tôi chưa đủ tư cách tham gia vào.
Đến giờ nghỉ trưa, tôi như thường lệ, cùng Ngô Hiểu Lê đến nhà ăn trong khu công nghiệp ăn cơm.
"Chồng cậu hôm nay là nhân vật tiêu điểm của Diệp Lam Tâm đấy, được nhiều người chăm chú theo dõi đấy."
Tôi hạ giọng: "Nhỏ tiếng thôi."
"Các em gái nhỏ trong phòng bọn mình phát cuồng hết cả rồi, ai đời lại được gặp tổng tài bá đạo đẹp trai như vậy ở ngoài đời chứ, lại còn là công tử nhà giàu nữa." Ngô Hiểu Lê cười mờ ám: "Tiếc là, hoa đã có chủ, mọi người có hứng thú cũng chỉ có thể xem náo nhiệt thôi."
"..." Thực ra tôi cũng chỉ có thể xem náo nhiệt thôi.
Trong nhà ăn, tôi và Ngô Hiểu Lê lấy cơm xong, ngồi vào chỗ cạnh cửa sổ.
Nhà ăn vốn còn tương đối trật tự, bỗng nhiên trở nên ồn ào từ cửa ra vào.
Tiếp đó là ban lãnh đạo Diệp Lam Tâm mở đường, Diệp Văn Dung và Diệp Quốc Hoa đi cùng Chu Tắc Hủ, bước vào nhà ăn.
Mọi người ban đầu đều đang bàn luận về việc hợp tác lần này, có người còn rất tiếc vì không được tận mắt nhìn thấy Chu Tắc Hủ. Không ngờ, vị đại gia tư bản này lại gần gũi đến vậy, hạ mình đến nhà ăn của nhân viên dùng bữa trưa. Mọi người đều ngoái đầu nhìn.
Ngô Hiểu Lê nhìn theo ánh mắt của mọi người, Chu Tắc Hủ nổi bật giữa đám đông như hạc giữa bầy gà, dáng người cao lớn, làn da trắng sứ sạch sẽ, ngũ quan tuấn tú, cả người toát ra khí chất lạnh lùng mà cao quý.
Ngô Hiểu Lê không khỏi cảm thán: "Hôm đó cùng nhau ăn lẩu, chỉ thấy anh ta đẹp trai, hôm nay thấy anh ta đứng giữa đám đông mới biết anh ta đẹp trai đến mức kinh người. Quả nhiên, so sánh mới thấy rõ sự khác biệt."
Ngô Hiểu Lê cười hề hề, nhìn tôi với ánh mắt sáng rực, nhỏ giọng nói: "Cậu đúng là nhặt được bảo bối rồi."