Âm thanh máy móc lạnh như băng đột nhiên vang lên, vang vọng trong nhà giam.
Đuôi cá màu máu hung hăng quẫy đạp, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của dây cáp lượng tử.
Sợi dây cáp mỏng dính đầy máu thịt lại một lần nữa cắt ra vết thương, nháy mắt huyết vụ cuồn cuộn, nhiễm đỏ phân nửa "bể".
"Doong!"
Giây tiếp theo, cánh tay trái của nhân ngư trực tiếp giãy khỏi dây cáp lượng tử, nặng nề va vào lớp kính bảo vệ trong suốt.
Theo một tiếng vang nhỏ, trên thân "bể" khổng lồ xuất hiện một viết nứt mảnh khảnh.
"A---" Thủ hạ của Lục Vân Vãn hét lên một tiếng, bất ngờ đau ở giữa trán, đồng loại lùi về phía sau một khoảng dài.
Là tinh thần lực cắn nuốt! Lục Vân Vãn phản ứng lại ngay lập tức — Trong nguyên tác, Sở Huyền Chu sau khi bị thủ hạ của vai ác tra tấn đến gần chết, bộc phát hận ý mãnh liệt, cũng chính ở thời khắc ấy mà thức tỉnh huyết thống nhân ngư đỉnh cấp cùng tinh thần lực.
Hắn giết hết toàn bộ người xung quanh, sau đó nguỵ tạo thành sự cố ngoài ý muốn mà trốn khỏi nơi này.
Sự xuất hiện của y đã thúc đẩy tình tiết kia xảy ra nhanh hơn!
Đèn cảnh báo màu đỏ cách đó không xa bắt đầu loé lên, Lục Vẫn Vãn phảng phất nhìn thấy lưỡi hái Tử Thần đang giơ lên với mình.
Thật không dễ dàng mới sống lại một đời, y không cam lòng chết ngay bây giờ.
Uy hiếp tử vong nháy mắt xua tan tất cả tạp niệm của Lục Vân Vãn, lúc này trong lòng y chỉ còn lại một ý niệm duy nhất – phải làm gián đoạn giai đoạn thức tỉnh tinh thần lực của Sở Huyền Chu!
Đầu tiên phải cắt đứt hận ý.
Trong hỗn loạn, Lục Vân Vãn bỗng nhiên giơ tay thăm dò vết nứt ở lớp kính bảo vệ, cứng rắn chen vào trong đó.
Phần mép kính lởm chởm làm xước cổ tay y, trong phút chốc máu tươi đầm đìa.
Máu hai người hòa vào nhau, đan xen thành một màu đỏ sậm.
Lục Vân Vãn cứ như vậy nhìn Sở Huyền Chu, chậm rãi nở nụ cười. Y dùng sức ấn mạnh vào vết thương trên ngực Sở Huyền Chu.
Tựa như lập tức có thể xuyên qua da thịt, chạm vào trái tim đối phương.
Cảm nhận được nguy hiểm, người cá nháy mắt kéo căng thần kinh.
Lục Vân Vãn đột nhiên áp sát, thì thầm bên tai đối phương: "Điện hạ, ngài xem, không quyền không thế, ngay cả một "nhân loại yếu ớt" như tôi cũng có giết ngài bất cứ lúc nào."
Dưới lòng bàn tay của Lục Vân Vãn, nhịp tim Sở Huyền Chu đập nhanh hơn.
Ngoài lớp kính bảo vệ, người đàn ông khẽ cười, chậm rãi dời tay lên trên. Ánh mắt y nhìn về phía Sở Huyền Chu không biết từ khi nào đã đong đầy tình yêu.
Lục Vân Vãn thân mật cọ cọ khoé môi Sở Huyền Chu: "Nhưng xin ngài hãy yên tâm thưa điện hạ, tôi làm như vậy là là muốn ngài nhớ kỹ... quy luật sinh tồn của đế quốc mà thôi."
Y từ tốn thu tay về, mỉm cười dùng đầu lưỡi liếm sạch máu của Sở Huyền Chu trên đầu ngón tay.
Những người chứng kiến một màn vừa rồi đều có thể đọc ra tình yêu điên cuồng lại bệnh hoạn trên người y — Lục Vân Vãn rõ ràng có thể trực tiếp nói ra nhưng y lại lựa chọn dùng đau đớn để Sở Huyền Chu nhớ kỹ.
...... Quả nhiên, tính cách y quỷ bí giống như trong truyền thuyết, khó nắm bắt.
"Toàn tinh tế ai mà không biết, Thái Hậu là người thân duy nhất của điện hạ, là bà đã đón ngài từ tinh cầu hạ đẳng về hoàng cung, khôi phục thân phận của ngài."
Lúc này, nhân ngư mình đầy thương tích cuối cùng cũng nâng đôi mắt lên.
"Tôi bất quá chỉ thuận miệng nói, hoài nghi cái chết của Thái Hậu có liên quan đến điện hạ. Vậy mà cái tên từng có hôn ước với ngài ngay cả nghi ngờ cũng không nghi ngờ, liền tự tay đưa ngài vào đây. Lố bịch làm sao?" Lục Vân Vãn ánh mắt thất tiêu, vừa mê ly vừa ôn nhu.
"...... Cho nên, điện hạ, đây là hình phạt của tôi dành cho người," Lục Vân Vãn mê luyến nhìn miệng vết thương không ngừng chảy máu của nhân ngư, như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, nhẹ giọng nói, "Trừng phạt ngài tin tưởng người khác ngoài tôi ra."
...... Tin tưởng y?
Tin một người muốn giết chết hắn?
Những lời này, bất luận kẻ nào nghe xong đều cảm thấy vớ vẩn.
Nhân ngư dừng giãy dụa, hận ý nồng đậm không hoà tan được trong đôi mắt màu tím sậm vậy mà chớp mắt đã phai nhạt theo hoài nghi. Hắn theo bản năng suy đoán ý đồ của Lục Vân Vãn.
Là muốn đùa bỡn con mồi? Hay là cái gì khác?
Tần suất nhắc nhở sinh mệnh thể dị thường bên tai Lục Vân Vãn dần dần giảm xuống, nhưng thân là người đóng vai "điên cuồng mê luyến" y vẫn không dám có nửa điểm lơi lỏng.
Y dán tay trên lớp bảo vệ trong suốt còn nguyên vẹn, cách một tầng kính lạnh lẽo mà phác hoạ lại khuôn mặt Sở Huyền Chu. Máu vẫn chảy không ngừng từ chỗ bị thương của Lục Vân Vãn nhưng y lại giống như không có cảm giác, ngay cả lông mày cũng không nhíu một chút.
"Điện hạ còn nhớ lần gặp mặt lúc trước của chúng ta không?" Lục Vân Vãn rơi vào hồi ức dịu dàng, nhẹ giọng nói, "... Điện hạ vì tôi mà chơi một điệu nhạc, từ đó trở đi, tôi đã quyết định phải đem điện hạ về bên người."
Suy nghĩ của Sở Huyền Chu hỗn loạn, hồi tưởng lại chuyện xảy ra ở lần gặp mặt với Lục Vân Vãn trước đó.
Thân là con riêng của Hoàng đế Đế quốc, Sở Huyền Chu là được Thái Hậu – người đã chưởng quản Đế quốc hơn trăm năm, nhân lúc hấp hối đón về Thủ đô tinh tế.
Lão nhân ngư đã chán ngấy việc đấu đá, tranh giành quyền lực, chỉ muốn cảm nhận niềm vui thiên luân nên đã đón Sở Huyền Chu từ nhỏ học âm nhạc, không có tinh thần lực, tự do ngoài quyền lực về.
Trong "Đế Quốc Nhân Ngư" có viết, cho đến khi giết chết thủ hạ của phản diện chạy trốn đến hành tinh lân cận, khí chất Sở Huyền Chu đều không hợp với hoàng thất sạch sẽ.
Đây cũng chính là may mắn duy nhất của Lục Vân Vãn — Khi y gặp Sở Huyền Chu, hắn vẫn chưa hắc hóa!
Hai tuần trước, Lục Vân Vãn đến thăm Thái Hậu bị bệnh nặng, sau khi gặp Sở Huyền Chu liền yêu cầu hắn chơi một khúc dương cầm cho mình.
Trong truyện không giải thích vì sao nhân vật phản diện đột nhiên tâm huyết dâng trào, nhưng Lục Vân Vãn đoán tám phần là do nguyên chủ cố ý làm nhục đối phương.
Thái Hậu là kẻ thù lớn nhất của nguyên chủ, thậm chí việc y đuổi giết Sở Huyền Chu cũng là vì muốn triệt để chém tuyệt thế lực còn sót lại ấy.
Bất quá hiện tại Lục Vân Vãn ỷ vào việc nhân vật chính không có thuật đọc tâm, ở đây bịa ra chuyện quỷ quái.
Lục Vân Vãn nhìn vết sẹo trên ngực Sở Huyền Chu đã bị y chạm qua, hạ thấp âm thanh, dùng ngữ khí ái muội nói với Sở Huyền Chu, ".... Nhạc khúc thuần tuý như thế, điện hạ, ngài chỉ có thể vì tôi tấu lên."
Trong nhà giam yên tĩnh cực hạn, bên tai Lục Vân Vãn chỉ còn lại tiếng hít thở không ổn định của chính mình.
Y nhẹ giọng nỉ non: "Hiện tại, ngài chỉ có tôi."
Nhân ngư tóc dài bạc trắng che khuất, không ai nhìn thấy ánh mắt Sở Huyền Chu.
Không biết an tĩnh bao lâu, âm thanh máy móc lạnh băng cũng biến mất. Trái tim đang treo lơ lửng của Lục Vân Vãn cũng hạ xuống.
Tất cả mọi người kể cả nhân vật chính đều không biết, tiếng nhắc nhở này đại biểu cho tinh thần lực đang mấp mé thức tỉnh của Sở Huyền Chu đã bị Lục Vân Vãn thành công cắt đứt.
Cái đau trên cổ tay khoan thai tới muộn, Lục Vân Vãn yên lặng thu tay về......
A a a a, đau quá!
Vừa rồi y một lòng dùng khí thế áp đảo đối phương, học theo nhân vật phản diện trong phim truyền hình tay không đập kính. Nhưng loại "cun ngầu" này thật sự không phải người bình thường nào cũng có thể giả vờ.
Cũng may nơi này là tinh tế, tay y hẳn sẽ không phế, Lục Vân Vãn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Màn đạn lộn xộn trong lòng Lục Vân Vãn nhanh chóng lướt qua, người chung quanh chỉ nhìn thấy Nhiếp Chính Vương một hồi nhíu mày, một hồi lại nhếch môi.
Đôi mắt sâu như hải uyên kia, chưa bao giờ dễ dàng tiết lộ cảm xúc của chủ nhân như bây giờ.
...... Điện hạ dường như thật sự rất thích Sở Huyền Chu?
Nhìn đèn đỏ máy kiểm tra sức khỏe cách đó không xa sáng lên, do dự một lúc lâu, thủ hạ của Lục Vân Vãn vẫn tiến lên cẩn thận nhắc nhở: "Nhiếp Chính Vương đại nhân...... Dấu hiệu sinh mạng của hắn đang suy giảm nhanh chóng, bây giờ có cần chuyển hắn đến khoang chữa trị không? Còn nếu cứ để mặc như vậy, ừm... có thể dẫn đến tử vong."
Đương nhiên! Lục Vân Vãn hiện tại hận không thể đem nhân vật chính từ nơi này ra cung phụng, nhưng Nhiếp Chính Vương trong "Đế Quốc Nhân Ngư" có tiếng là một kẻ không có nhân tính! Tính cách Sở Huyền Chu lại càng cực đoan, vừa mẫn cảm vừa đa nghi.
Trực tiếp thả Sở Huyền Chu ra thực sự quá không bình thường, không giống những chuyện mà nguyên chủ có thể làm!
Mà bên cạnh Nhiếp Chính Vương không biết có bao nhiêu người như hổ rình mồi, nếu biểu hiện khác thường, như vậy chờ đợi y sẽ là hàng tá phiền toái.
Lục Vân Vãn không để ý tới Sở Huyền Chu trọng thương, y đột nhiên xoay người, nhìn thủ hạ của mình.
"Đế quốc có mấy Nhiếp Chính Vương?"
"Ngài, ngài là duy nhất..." Hắc y nhân rầm một tiếng quỳ một gối xuống đất, đem tay phải khẽ run rẩy đặt ở ngực, vô cùng thành kính trả lời.
Lục Vân Vãn cúi người xuống, khẽ cười dùng bàn tay dính đầy máu vỗ vỗ mặt người nọ.
Động tác của y rất nhẹ nhưng so với bị trừng phạt càng nhục nhã: "À, ta còn tưởng ngươi cũng vậy."
Người quỳ trên mặt đất run lên —— vừa sợ hãi Nhiếp Chính Vương, vừa kích động khó kìm nén do đối phương đột nhiên tới gần.
Chống lại ánh mắt nóng bỏng của cậu ta, Lục Vân Vãn vừa nói câu "Xin lỗi" trong lòng chỉ muốn nói: Cứu mạng! Nguyên chủ biến thái thì thôi, như thế nào thủ hạ của y nhìn qua cũng có chút không bình thường?!
Lục Vân Vãn nhanh chóng dời đi tầm mắt, một bên vơ vét trí nhớ về những đoạn miêu tả phản diện trong truyện, một bên đứng dậy nhìn về phía nam chính đang dần mất đi ý thức.
Dưới lông mày thanh mảnh là một đôi mắt hoa đào ánh sương tím. Chủ nhân tương lai của tinh tế còn đang ở tuổi thư hùng* khó phân biệt, ngũ quan hắn tinh xảo, khí chất lạnh lùng lại yếu ớt, giống như hoa quỳnh được điêu khắc từ băng.
*Thư, hùng: Giống đực, cái.
Nhân ngư khi còn nhỏ vì để sống sót tốt hơn mà tự mang theo một loại khí chất khiến người ta thương xót.
Mà Sở Huyền Chu chưa thức tỉnh huyết thống nhân ngư đỉnh cấp, hiện tại cũng giống như vậy.
Lục Vân Vãn nhịn không được vụng trộm khiển trách mình một chút, sau đó lại nhập vai.
Y giống như một đứa trẻ khó khăn lắm mới giành được món đồ chơi yêu thích của mình, ngọt ngào mà buồn rầu hỏi: "Tôi nên giấu điện hạ ở đâu đây?"
Dừng lại vài giây, y như đột nhiên phát hiện ra cái gì đó cảm khái: "Chẳng sợ tử vong, biến thành một cỗ thi thể, điện hạ cũng sẽ là người đẹp nhất... Xinh đẹp và vĩnh cửu như hổ phách."
Hàn ý ập vào mặt.
Nơi này không có ai hoài nghi Lục Vân Vãn thật sự có thể vì cái gọi là "vẻ đẹp vĩnh hằng" mà giết chết Sở Huyền Chu.
Lời y vừa dứt, thù hận cùng sát ý lập tức điên cuồng sinh trưởng trong lòng nhân ngư, hồng quang lần thứ hai lóe lên, cảnh báo sinh mệnh dị thường lại một lần nữa vang lên.
Lục Vân Vãn đột nhiên giơ hai tay lên, dán chặt vào tầng bảo vệ phủ đầy vết nứt như mạng nhện. Áo choàng đen dày từ vai y trượt xuống, giống như vô vàn cánh hồng màu đen xếp chồng dưới chân.
"Điện hạ muốn giết tôi?" Y chẳng những không tức giận, ngược lại bởi vì phát hiện này mà hưng phấn, "Được thôi." Lục Vân Vãn nhẹ giọng nói.
Là một dị năng giả tinh thần hệ trước đây, Lục Vân Vãn có thể cảm giác được "tinh thần hạch" của thế giới này giống với "tinh hạch dị năng" quen thuộc nhất của mình.
Y tập trung lực chú ý, mạnh mẽ dùng tinh thần lực đánh về hướng lớp bảo hộ trong suốt trước mắt.
Răng rắc ——
Giây tiếp theo, không chỉ là trước mắt, toàn bộ máy báo động trong dinh thự Nhiếp Chính Vương réo lên chói tai.
Mạng nhện lan tràn với tốc độ khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trong nháy mắt vỡ thành mảnh vụn, rơi xuống đất.
Chất dinh dưỡng màu đỏ tươi tràn ra bốn phía, phủ kín toàn bộ nhà giam.
Không có lực nổi, Sở Huyền Chu bị cáp lượng tử đan xen trên người treo lơ lửng giữa không trung.
Sợi cáp mỏng manh vốn đang xuyên qua dây thần kinh rơi xuống nặng nề, Sở Huyền Chu cảm thấy cả người đau như vỡ ra thành từng mảnh.
Dưới cơn đau nhức, thậm chí một chút thanh âm hắn cũng không thể phát ra.
Theo âm thanh soạt soạt(??), Lục Vân dẫm lên đống vụn, đi tới bên người Sở Huyền Chu.
Y nhẹ nhàng nắm tay Sở Huyền Chu, đặt lên cổ mình, nhắm hai mắt lại như hiến tế: "Nhưng việc này cần ngài tự mình động thủ. Điện hạ, tôi chỉ muốn chết trong tay ngài."
Dưới đầu ngón tay lạnh như băng của nhân ngư là làn da yếu ớt lại ấm áp của con người, nương theo tiết tấu hô hấp, hắn thậm chí có thể cảm nhận được nhịp mạch đập của Lục Vân Vãn.
...... Sở Huyền Chu rõ ràng ý thức được, hắn gặp phải một người điên chân chính.