Vai Ác Hắn Chỉ Muốn Học Tập

Chương 12: Cậu dám lén vào văn phòng trộm bài thi!..



Lớp 11 không yêu cầu bắt buộc học sinh ngoại trú phải đến tiết tự học buổi tối, người ở lại vốn đã không nhiều lắm, vừa qua 9 giờ, học sinh nội trú cũng lục tục rời đi, khu dạy học đèn bật đèn tắt, rất nhanh chỉ còn lại Quý Xán cùng Cố Giang Hành.

Quý Xán hoàn toàn không cảm thấy hành vi của mình có chỗ nào không ổn, cậu bật đèn pin trên điện thoại, nghênh ngang đi đến cửa văn phòng.

Là do thầy giáo ép cậu đấy chứ, cậu chỉ là muốn đòi lại quyền lợi của học sinh mà thôi.

Sự nghiệp làm bài học bài của học sinh, đây là một chuyện vô cùng quan trọng.

Diện tích văn phòng cũng chỉ như lớp học, dành cho hơn mười giáo viên, nơi nơi đều chất đầy giáo án cùng sách vở.

Ngày thường nhìn qua vừa uy nghiêm lại còn tràn ngập hơi thở của sách vở, buổi tối nhìn qua lại có chút rờn rợn khiến người ta sợ hãi.

Sau khi mở cửa Quý xán liền đến thẳng bàn làm việc của Vương Anh Hạo, quen đường quen lối mà kéo ngăn bàn phía dưới bên trái ra, cậu dùng sức không nhỏ, ngăn kéo lại không hề nhúc nhích, hóa ra bị khóa.

Quý Xán cảm thấy bắt đầu khó khăn hơn nhiều.

Đã vào đây, giờ mà tay không ra về thì cậu lại không cam lòng, cậu nhìn quét lên bàn một cái, xem chìa khóa có để ở đâu không.

Đáng tiếc Vương Anh Hạo nhìn qua ăn mặc hơi lộn xộn, trên thực tế cái bàn được sắp xếp rất gọn gàng sạch sẽ, trên bàn làm việc có thứ gì chỉ cần nhìn qua là biết. 

Trừ bỏ giáo án sổ sách thì chính là ống đựng bút, ngoài ra còn có một đoạn khăn quàng cổ màu hồng nhạt đang đan dở.

Cố Giang Hành: "Không có?"

Quý Xán nhíu mày: "Chìa khóa, không tìm thấy chìa khóa."

Cậu chưa định đi, Cố Giang Hành cũng ở lại cùng cậu, cũng đang suy nghĩ xem có cách khác hay không.

9 giờ rưỡi là giờ đi tuần cố định của chủ nhiệm giáo dục, khi ông đi ngang qua văn phòng khối  11 tầng 3, đột nhiên nhìn thấy bên trong có ánh sáng lóe qua. 

Vẫn còn giáo viên ở lại? Hay là có ăn trộm?

Bên trong văn phòng, Cố Giang Hành đang ở đối diện Quý Xán nói: "Lúc tôi đến làm bài, hình như chủ nhiệm lớp không mang chìa khóa đi."

Quý Xán mắt sáng rực lên: "Vậy chìa khóa ở đâu?"

"Để tôi nghĩ lại đã", Cố Giang Hành nhắm mắt lại, bắt đầu tìm tòi trong hồi ức lúc đó. Chủ nhiệm lớp mở ngăn kéo rồi đưa bài thi cho anh, sau đó lại che che dấu dấu đóng ngăn kéo, sau đó.......

Tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, nhưng vào ngay lúc này, Cố Giang Hành đột nhiên mở mắt.

"Tôi nhớ rồi, chìa khóa để ở trong ống đựng bút!"

Cùng lúc đó, giọng nói của chủ nhiệm giáo dục vang lên ngay bên ngoài cửa: "Ai đang ở trong văn phòng?!"

Quý Xán phản ứng cực nhanh, ngay khi chủ nhiệm giáo dục đẩy cửa ra, liền quay một cái chui xuống gầm bàn. Cố Giang Hành cũng núp xuống theo, trong văn phòng một mảnh im ắng, dường như chưa từng có người xuất hiện.

Đèn pin quét qua quét lại trong văn phòng mấy lần, nhưng vẫn không nhìn thấy có gì bất thường.

"Chẳng lẽ do mình nhìn nhầm?" Chủ nhiệm giáo dục lầm bầm một tiếng rồi xoay người ra khỏi văn phòng.

Tiếng bước chân xa dần, Quý Xán từ dưới gầm bàn bò ra, cuối cùng tìm được chìa khóa ở trong ống đựng bút, tìm xong liền đi tới chỗ bài thi mà cậu đang nhớ nhớ mong mong.

Cùng lúc đó, "Đông" một tiếng trầm vang truyền đến, cửa văn phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra. 

Giọng nói của chủ nhiệm giáo dục nâng lên: "Tôi biết ngay bên trong có người mà! Còn không mau ra đây!"

Má nó còn quay trở lại phản đòn nữa!

Quý Xán nhanh tay nhanh mắt, liền bắt lấy bài thi rồi lập tức lăn đến gầm bàn chui xuống.

Chủ nhiệm giáo dục đóng cửa lại, lộ ra một nụ cười dữ tợn: "Đừng trốn nữa, tôi biết cậu đang ở bên trong."

"Tôi nhìn thấy cậu rồi, ở sau bàn chứ gì? Tôi cho cậu một cơ hội tự mình ra đầu thú, thẳng thắn tôi còn có thể xử lý nhẹ nhàng, nếu để tôi tự tay bắt được........"

Chủ nhiệm giáo dục hừ một tiếng, giọng điệu tràn đầy uy hiếp.

Nhưng mà không có ai phản ứng ông.

Văn phòng lớn như thế lại còn yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở nho nhỏ của chính ông.

Chủ nhiệm giáo dục giả vờ đi nhẹ nhàng tới bên cạnh bàn của Vương Anh Hạo, rồi đột nhiên cong eo cúi xuống: "Xem cậu còn trốn ở đâu!"

Phía dưới bàn không có ai, chỉ có ánh đèn pin phản quang chiếu sáng đầu hói Địa Trung Hải của ông.

Không có ai?

Chủ nhiệm giáo dục ngây ra một lúc, không có khả năng, vừa rồi rõ ràng ông nhìn thấy có người trốn phía dưới!

Cùng lúc đó, trong không gian hẹp hơn hai mét vuông, có hai nam sinh dáng người cao lớn đang đè lên nhau.

Cố Giang Hành tới trước, hiện tại đang bị Quý Xán đè lên trên, tay dài chân dài đang cong lên.

Quý Xán dùng chân tay để chống cơ thể lên, tận dụng mọi khe hở xung quanh Cố Giang Hành để không bị lộ. Một bàn tay chống ở bên cạnh đầu Cố Giang Hành trên mặt đất, một bàn tay che kín miệng của đối phương.

"Suỵt, đừng kêu."

Bởi vì sợ bị phát hiện, giọng cậu rất nhỏ, còn nói gần bên tai Cố Giang Hành, gần như là đang thì thầm.

Tay Cố Giang Hành bên trong không có chỗ để, không cẩn thận chạm phải sườn eo của Quý Xán.

Sườn eo thiếu niên rắn chắc có lực, bởi vì đang căng chặt nên còn cảm nhận được hình dáng cơ bụng.

Cách áo đồng phục mỏng manh, Cố Giang Hành có thể cảm nhận được lồng ngực đang phập phồng bên trên.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Cố Giang Hành liền để nguyên không thu hồi tay về nữa.

Quý Xán đối với động tác nhỏ này hoàn toàn không biết gì, lực chú ý của cậu đều tập trung trên người của chủ nhiệm giáo dục.

Tiếng bước chân trong phòng lúc gần lúc xa, cuối cùng thì xa hẳn.

Chủ nhiệm giáo dục không tìm được người đành lưu luyến rời khỏi.

Nguy hiểm qua đi, Quý Xán nhẹ nhàng thở ra, giơ giơ bài thi trong tay: "Anh xem, tôi lấy được rồi."

Thiếu niên cười lộ ra hàm răng trắng bóng, đôi mắt phản quang ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ, trong mắt là niềm vui sướng thuần túy.

Cố Giang Hành bất động thanh sắc dời tầm mắt, có lệ mà "Ừ" một tiếng.

Quý Xán cực kỳ cao hứng, đang chuẩn bị từ dưới gầm bàn bò ra, nhưng vào lúc này, Cố Giang Hành đột nhiên cảm thấy được một mùi hôi chân nhàn nhạt bay đến.

Ngay sau đó, anh duỗi tay ra ôm lấy eo Quý Xán, dùng hết sức mà kéo đối phương lại ấn vào trong ngực mình.

Vị trí hai người nháy mắt thay đổi, Quý Xán có chút hoảng hốt mở to hai mắt ra nhìn.

"Suỵt, ông ấy quay lại."

Bởi vì sợ bị phát hiện, Cố Giang nói rất nhỏ.

Quý Xán chỉ cảm thấy bên tai có một cảm xúc ướt át nóng hổi đang ma sát, cậu theo bản năng không dám thở mạnh, cũng không dám nhìn mặt Cố Giang Hành.

Thời tiết đầu tháng chín vẫn nóng bức như cũ, trong văn phòng lại không bật điều hòa, mồ hôi trên trán Cố Giang Hành rơi xuống cổ Quý Xán.

Hầu kết người sau hơi nhúc nhích, tim dần dần cũng đập nhanh hơn.

Tựa như thời gian đang chạy chậm lại, mỗi một giây bên dưới gầm bàn đều trở nên vô cùng dài.

Quý Xán hít sâu một hơi, vội vàng muốn thoát tình huống trước mắt 囧.

Hơn nữa đã qua lâu như vậy cũng không nghe thấy có tiếng động truyền đến, chắc Cố Giang Hành nghe nhầm rồi?

Ngay lúc Quý Xán chuẩn bị đứng lên, đột nhiên có một ánh đèn lóa mắt quét đến.

Chủ nhiệm giáo dục lại quay lại!

Hơn nữa vì sao bọn họ đều không nghe thấy tiếng động gì!

Quý Xán vừa ngẩng đầu, chỉ cảm thấy một trận hít thở không thông.

Má nó, hóa ra ổng cởi giày ra đi chân trần tới, chẳng trách cậu không nghe thấy tiếng gì.

Thế này thì phải đấu trí đấu dũng bao nhiêu lần với học sinh mà nghĩ ra được phương pháp này?

Dường như nhận ra nghi hoặc của cậu, chủ nhiệm giáo dục lắc lắc giày da trong tay, vẻ mặt đắc ý: "Không cởi giày làm sao mà bắt được các cậu?"

Quý Xán: "......"

"Lần này thì đừng hòng trốn được?" Nhìn thấy bóng đen đang dao động ở dưới gầm bàn, chủ nhiệm giáo dục đắc ý nói: "Để tôi xem mặt mũi các cậu thế nào?"

Đèn trong phòng được bật hết lên, xung quanh đều không có chỗ nào che giấu được nữa.

Chủ nhiệm giáo dục nhìn thấy Quý Xán bị đè trên mặt đất, Cố Giang Hành một chân quỳ gối giữa hai chân Quý Xán, ngực hai người dính sát vào nhau, trên mặt cả hai đều đang đỏ rực.

Tuy là ông đã cầm gậy đuổi bắt chia rẽ không biết bao nhiêu cặp đôi, nhưng lại chưa hề thấy qua cảnh tượng này, trong nháy mắt liền tức giận đến mức mặt trắng bệch như tờ giấy.

"Cậu, các cậu trốn ở đây làm cái gì?!"